Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 430

Cập nhật lúc: 2025-09-30 11:39:59
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Văn Khởi thấy câu thì sắc mặt dịu đôi chút, vội vàng nhận lấy thang mà Tưởng Thành đưa qua, :

 “Ta cũng nghĩ , nên giúp khuyên Lục Nghiễn, để nó trở về nắm giữ gia nghiệp.

Tối nay sẽ cùng Thừa Bình qua xin em các và cả Lão phu nhân Tưởng.”

Tưởng Thành hiểu rõ ý của Lục Văn Khởi, đây là kéo thuyết khách, hơn nữa một nữa khẳng định thái độ thiện của ông với nhà họ Tưởng.

cũng vui vẻ nhận lời, dậy đến bên cạnh Lục Nghiễn:

 “Lục , nhân khẩu nhà họ Lục vốn mỏng, ít nhòm ngó, bao nhiêu năm nay cũng nhờ Bác cả Lục cẩn thận giữ gìn mới miễn cưỡng trụ .

như lời bác cả , ông già, còn Thừa Bình thì tính tình non nớt, ngây thơ. Thừa Chi và Thừa Mỹ thì năng lực, cũng chẳng chí hướng ở chỗ .

Cũng vì thế, ngay cả chuyện chọn đối tượng của Thừa Chi và Thừa Mỹ cũng dám tùy tiện.

Chọn mạnh thì lấn át, chọn yếu thì chẳng giúp gì, còn thiên hạ chê .”

Lục Văn Khởi liên tục gật đầu.

Lục Nghiễn thoáng qua sổ sách tài sản chất đầy mặt , nên hận kính trọng vị bác cả

Vừa ông bản tuy thông minh bằng cha , nhưng luôn lấy quy củ và lợi ích nhà họ Lục trọng, từ mười mấy tuổi gánh vác gia nghiệp để cha ông tự do sống theo ý .

Lục Văn Khởi từng nghĩ sẽ chiếm thêm nhiều tài sản, vì vốn dĩ tình cảm em cũng . Không ngờ cha thiên vị đến , đem thứ quan trọng nhất trong nhà giao cho em trai, còn yêu cầu tài sản chia bảy ba.

Rõ ràng ông mới là con cả, là chăm sóc cha đến lúc an táng, mà cha cả đời nhớ thương nhất vẫn là em trai.

Để giữ gia nghiệp, ông thậm chí tái hôn.

Lục Nghiễn từ nhỏ cảm nhận sự thiên vị , nên giờ tâm trạng đặc biệt phức tạp.

Thừa Bình thấy gì, c.ắ.n răng:

“Truyền gia bảo cũng cho , ?”

Lục Nghiễn liếc Thừa Bình, gõ nhẹ xuống bàn, cuối cùng quyết định:

thể trở về, nhưng công bằng một chút.”

Lục Văn Khởi lập tức gật đầu do dự:

“Được, chỉ cần con chịu về là .”

Bất cứ điều kiện nào Lục Nghiễn đưa ông cũng đồng ý, bởi con trai ông thật sự thể nắm giữ gia nghiệp, đến nỗi suýt chút nữa gây họa mất mạng.

Lục Nghiễn :

“Anh em họ chúng tổng cộng năm , nếu chia thì mỗi một phần.”

Lục Văn Khởi sững sờ:

“Cháu gì cơ?”

“Đã vì sự thiên vị của ông nội mà khiến bác mang tâm kết, thì bác cũng nên rút kinh nghiệm, đối với thế hệ chúng công bằng.”

Ngay cả Tưởng Thành cũng khá bất ngờ, nhưng lên tiếng.

Một lúc , Lục Văn Khởi nước mắt lưng tròng, liên tục :

“Được! Được! Được!”

“Còn về cái gọi là truyền gia bảo, đợi bố cháu về tự thương lượng.” – Lục Nghiễn vốn chẳng mấy bận tâm.

Thậm chí với phần tài sản của , nếu vì Thanh Nghi cũng chẳng để ý, bởi mỗi tháng tiêu đến hai mươi đồng.

“Được.” – Lục Văn Khởi đáp rưng rưng.

Lục Nghiễn cầm áo khoác ghế:

“Cháu về .”

Khi đến cửa, Lục Văn Khởi vội kéo tay áo , nghẹn ngào:

“Xin , nếu năm đó chịu cùng bố cháu thương lượng, lẽ ông cũng sẽ giống con hôm nay, chịu nhường .”

Bước chân Lục Nghiễn khựng , đầu ông:

“Ừ, khi Thừa Bình chuyện với cháu, cháu căn bản chẳng hề tính toán đến tài sản trong nhà.”

Sau khi Lục Nghiễn rời , Thừa Bình vui mừng :

“Bố, Lục Nghiễn chịu trở về , còn cho nhà lợi ích.”

“Câm miệng .” – Lục Văn Khởi liếc hai em họ Tưởng – “Để các chê .”

Tưởng Thành :

“Không , cháu khâm phục bác cả và cả Lục Nghiễn.”

Anh và Tưởng Vinh chị em gái, nhưng theo những gì , ở nhà khác khi chia gia sản, cho dù công bằng đến mấy thì cũng chỉ con trai mới chia. 

Vịt Trắng Lội Cỏ

Ấy mà Lục Nghiễn thực sự đến mức công bằng, hoặc lẽ vốn chẳng coi trọng tiền bạc của cải.

Lục Văn Khởi :

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-430.html.]

“Lát nữa cùng Thừa Bình sang nhà các .”

Tưởng Thành tiễn khách, bèn dậy:

“Được.”

Lão phu nhân Tưởng đang sofa ở phòng khách xem tivi, thấy hai đứa con trai trở về thì vội tắt tivi, kích động chạy đến mặt Tưởng Vinh, cuối cùng kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh mở miệng:

 “Chưa chết, thế là .”

“Anh cũng chết.” – Tưởng Vinh đáp.

Lão phu nhân Tưởng con cả một lượt:

“Cả hai đều .”

Tưởng Thành :

“Mẹ, mấy ngày nay Tưởng Vinh về, cũng nên chuyện nhẹ nhàng một chút.”

thế, mấy ngày về mà còn chẳng gọi cho một cuộc.” – Lão phu nhân Tưởng mấy hôm nay chẳng ngủ ngon .

Hai em ngoài thương cũng sẽ .

“Xin .” – Tưởng Vinh .

“Thôi , mau tắm rửa , đầy mùi, bảo nhà bếp chuẩn chút đồ ăn.” –

Lão phu nhân Tưởng dặn dò xong liền sắp xếp bữa tối.

Hai em tắm, quần áo sạch sẽ, cùng bàn ăn cơm.

lúc đó, dì Hoàng vội vã chạy :

 “Lão phu nhân, chuyện lớn .”

“Chuyện gì lớn?”

“Ông Lục bên cạnh dẫn con trai sang.”

Lão phu nhân Tưởng chỉnh y phục:

 “Ta còn sợ cha con họ đến, để họ .”

Dì Hoàng đón, thì Tưởng Thành :

 “Mẹ, Bác cả Lục đến xin nhà .”

Xin ? Lão phu nhân Tưởng nhớ lời Lục Nghiễn sẽ cho bà một bậc thang để xuống, còn nghĩ chờ thêm một thời gian nữa, ngờ nhanh đến .

Bà lập tức đại sảnh.

Cha con họ bước , Lục Văn Khởi lên tiếng :

 “Lão phu nhân Tưởng.”

Lục Thừa Bình thì dám ngẩng đầu , chỉ cúi xuống vặn vẹo tay áo.

Lão phu nhân Tưởng bảo dì Hoàng pha , với cha con họ:

 “Ngồi .”

Cha con họ xuống, vẫn là Lục Văn Khởi mở lời :

 “Trước đây vì ích kỷ, gây nhiều hiểu lầm và mâu thuẫn, mong lão phu nhân nể tình giao tình nhiều năm giữa hai nhà mà tha thứ cho những việc nhà .”

Lục Thừa Bình: “Cháu cũng .”

Lục Văn Khởi :

“Sau khi chuyện xảy , cũng hề tự kiểm điểm, còn tiếp tục chỗ nào cũng đối đầu với Tưởng gia, đó là do hồ đồ.”

Lục Thừa Bình: “Cháu cũng .”

Lão phu nhân Tưởng vốn tưởng sẽ tranh cãi qua , ngờ cha con họ phối hợp ăn ý nhận thẳng thắn như thế, khiến bà nhất thời khó mà tiếp lời, liếc Lục Văn Khởi:

 “Người ông thành thật xin nhất là Lục Nghiễn.

Vì tư lợi mà để nó lưu lạc bên ngoài mười năm dài, mà ông còn dám dày mặt nhờ nó cứu con ông, giờ cần nó trở về quản gia?

Ông nuôi Thừa Bình một hai năm, nuôi hỏng đến mức mà còn dám giao cả nhà họ Lục cho nó?

Ông đúng là ích kỷ ngu ngốc, cần xin cả tổ tiên nhà họ Lục, những gây dựng cơ nghiệp .

Còn Lục Thừa Bình, ngoài ăn chơi hưởng lạc thì con gì? Còn giữ truyền gia bảo, quản lý nhà họ Lục.

Hai cha con ông, một kẻ ích kỷ, một kẻ ngu dốt, quả thật là một cặp trời sinh. Nếu là hả, đợi đến lúc ông c.h.ế.t thì…”

“Mẹ! Mẹ!” – Tưởng Thành ăn cơm xong bước thì thấy mấy câu đó, hoảng sợ tim ngừng đập, vội kêu lên.

Khó khăn lắm mới cục diện , tuyệt đối đừng căng thêm.

“Câm miệng, chỗ đến lượt con . Nếu rảnh quá thì dạy dỗ vợ , chuẩn cho , mai đến xin Thừa Chi. Thật đúng là chẳng ai hồn cả.” – Lão phu nhân Tưởng cũng chẳng để mặt cho con trai cả.

Tưởng Vinh bước đến cửa đại sảnh, thấy cảnh tượng thì rón rén lui ngoài.

 

Loading...