Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 429

Cập nhật lúc: 2025-09-30 11:39:43
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng Vinh trai một cái:

 “Anh xem Bác cả Lục hối , dạy dỗ, chịu thiệt ? Lục Thừa Bình chỉnh cho mất mặt mới lòng ?”

Tưởng Thành mím môi:

 “Em thể đừng trắng trợn ? Anh chỉ là hiếu kỳ phương án ngày mai của Lục Nghiễn thôi.”

“Anh sắp xếp sẽ trực tiếp thông báo cho chúng , hơn nữa còn chi tiết.”

Tưởng Thành khuôn mặt chính khí của em trai, bổ sung thêm:

“Anh cam đoan Lục gia sẽ đuổi chúng . Đi ?”

Tưởng Vinh đáp.

Đến cửa nhà họ Lục, Tưởng Thành xuống xe. Tưởng Vinh đang định nhà thì kéo :

 “Chẳng lẽ em Lục gia ai sẽ chủ ?”

“Anh là Lục Nghiễn ?” – Tưởng Vinh mặt mày căng thẳng.

Tưởng Thành :

 “Nếu Lục Nghiễn đồng ý thì ? Nói cho em , nếu từ chối, Lục Thừa Bình sẽ tiếp tục chủ, mà Nhã Nhã cũng chẳng dễ gì gả qua đây.”

Bước chân Tưởng Vinh khựng , đổi hướng.

Hai em cùng nhà họ Lục. 

Tới cửa, gia nhân nhà họ Lục thoáng sửng sốt, nhưng nghĩ tiểu thư thuộc hạ của Tư lệnh Tưởng đưa về, liền vội vã nghênh .

“Ngài Tư lệnh Tưởng, ngài cảnh cánhats Tưởng, xin mời hai vị chờ một lát, lập tức bẩm báo với .”

Nói xong liền về phía thư phòng của Lục Văn Khởi.

Gia nhân thì Lục Thừa Mỹ xuất hiện. Cô thấy hai em họ Tưởng liền vui mừng:

“Anh cả Tưởng, hai Tưởng, hai về ?”

Tưởng Vinh gật đầu, coi như chào hỏi.

Tưởng Thành mỉm :

“Chúng đến gặp Lục Nghiễn, việc báo cáo, cũng chỉ thị.”

Lục Thừa Mỹ kinh ngạc:

“Anh cả Tưởng cũng cần báo cáo chỉ thị với em họ của em ?”

Khóe môi Tưởng Thành cong lên nhạt nhẽo:

 “Ừ, ở đây báo cáo liên quan đến chức vị phận, mà là sự thừa nhận. Hành động , chủ lực hoạch định.”

Nghe xong, Lục Thừa Mỹ đầy sùng bái:

 “Không ngờ em họ của em lợi hại đến , thể cả Tưởng công nhận chắc cả kinh thành cũng chẳng mấy ai.”

Gương mặt Tưởng Thành vẫn giữ nụ ung dung:

“Ừ, chỉ thôi.”

Sau đó bổ sung:

“Tối qua lập tức đáp ứng, là vì kế hoạch khởi động cần giữ bí mật. Kể cả , bà cũng .”

Lục Thừa Mỹ :

“em trách . em dẫn gặp Lục Nghiễn.”

“Làm phiền .”

dẫn đường.

“Anh cả Tưởng vẫn khách khí như hồi em còn nhỏ.”

Nghe câu đó, Tưởng Thành mới giật nhận mười năm đặt chân sân nhà họ Lục, trong lòng bỗng dấy lên nhiều cảm xúc.

Muốn thư phòng Lục Văn Khởi qua một tiểu viện cùng dãy hành lang dài. Trong mắt Tưởng Thành, tất cả lạ lẫm quen thuộc.

Ngày nhỏ, cùng em trai thường đến nhà họ Lục, Bác cả Lục lúc nào cũng bận rộn.

Khi Lục Thừa Bình bốn, năm tuổi, thường bảo mẫu và Lục Thừa Chi dắt chạy khắp sân. 

nghịch ngợm nên từng bảo mẫu cũ dùng vài thủ đoạn nhỏ, thuê trông nom, bên cạnh vẫn kèm.

Người đó chính là Lục Thừa Chi.

Mỗi Giáo sư Phùng và cchú hai Lục từ nước ngoài về, đều mang cho Lục Thừa Bình cả đống đồ chơi hiếm lạ.

Tưởng Vinh thích, may mắn Lục Thừa Bình khá hào phóng, chỉ cần Tưởng Vinh chơi cùng thì cái gì cũng cho.

Còn Lục Thừa Chi, chỉ cần ai đó chịu cùng chơi với Thừa Bình thì vui.

cùng em trai sang nhà họ Lục chơi đồ, Lục Thừa Chi thường đem Lục Thừa Mỹ giao cho Tưởng Vinh, để cả ba cùng chơi với Lục Thừa Bình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-429.html.]

Tưởng Vinh cách chơi với con gái, năng cứng nhắc, thường chọc Lục Thừa Mỹ nức nở.

Khi Tưởng Thành sẽ dỗ dành cô

Vịt Trắng Lội Cỏ

Lục Thừa Mỹ đầu, thấy Tưởng Thành đang ngắm hậu viện nhà , môi nở nụ nhạt:

“Anh cả Tưởng ?”

“Nhớ hồi nhỏ, khi thật đơn giản, thật .”

Lục Thừa Mỹ cũng :

thế, hồi đó hai Tưởng thường chọc em .”

Gương mặt vốn nghiêm nghị của Tưởng Vinh chợt cứng , vội giải thích:

chọc cô, là cô chịu thua, thích sự thật thôi.”

Lục Thừa Mỹ: !!!

Tưởng Thành nhịn .

Lục Thừa Mỹ thêm, liền dẫn hai em tới thư phòng bố, gõ cửa:

“Bố, cả Tưởng và hai Tưởng tới, bọn họ việc báo cáo với Lục Nghiễn.”

Cửa mở, Lục Thừa Bình hai em Tưởng gia:

“Vào .”

Anh em Tưởng bước , thấy Lục Văn Khởi thì lễ phép chào:

“Chào bác cảLục.”

Lục Văn Khởi sai Lục bá pha , mời hai .

Họ xuống ghế dài sát tường, Lục Nghiễn thì đối diện bàn sách của Lục Văn Khởi.

Tưởng Thành thoáng Lục Nghiễn, bộc lộ gì.

Động tác Lục Thừa Bình bắt gặp, theo phản xạ mắng: “Nhìn cái gì ?”, nhưng nghĩ đến nay chẳng còn như xưa, chỉ cong môi gượng :

 “Lần cảm ơn và Tưởng Vinh.”

Tưởng Vinh liếc nhạt nhẽo, thái độ khá hơn chút, nhưng vẫn là cái dáng hèn kém, chẳng đổi gì, lười đáp lời.

Tưởng Thành mỉm :

 “Không gì, các bình an là . và Tưởng Vinh tới đây chính là xin chỉ thị của Lục Nghiễn. Ngày mai, ở nhà họ Phạm, hai em chúng cần gì?”

“Xin chỉ thị?” – hai chữ từ miệng Tưởng Thành, Lục Thừa Bình và Lục Văn Khởi đều ngạc nhiên.

Đặc biệt Lục Văn Khởi, càng âm thầm hạ quyết tâm nhất định mời Lục Nghiễn về. 

Bởi hiện tại xem , Lục Nghiễn chỉ trấn áp đứa con ngốc nhà ông, mà ngay cả hai em Tưởng gia cũng dễ dàng nắm trong tay.

Lục Nghiễn sang Tưởng Thành, Tưởng Vinh:

“Lần bảo các giám sát mấy kẻ đó, giờ để họ lời khai, xin lệnh bắt. Tưởng Vinh dẫn đến nhà họ Phạm niêm phong, thanh tra.”

Sau đó lấy một tờ giấy nợ cùng danh sách, dậy đưa cho Tưởng Vinh:

“Lại mang theo Trương Lục đến chứng, thông qua trình tự hợp pháp để thu hồi tài sản .

Có gì thắc mắc thì bàn với trai hoặc gọi cho . Vất vả .”

Tưởng Vinh nhận lấy, xem qua liền kinh hãi, Lục Thừa Bình – chỉ thấy giờ như con chim cút một bên.

Con chim cút thật phá nhà.

Tưởng Vinh cất giấy tờ:

“Không vất vả, đó là bổn phận của .”

Lục Văn Khởi nhớ rõ Tưởng Vinh giờ là kẻ ương bướng ít , ai cũng vẻ cao ngạo, ngờ nay thái độ khiến thuận mắt.

Thấy Lục Nghiễn xong việc, ông giả vờ thở dài:

“Ai ya, già , chẳng còn quản bao lâu. Lần Thừa Bình gây họa lớn như , cũng học khôn .

Người giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, lẽ nó sẽ cẩn thận lời, nhưng ai gặp chuyện gì.

Chỉ sợ cái Lục gia thể cứu nhất thời, nhưng cứu cả đời.”

Nghe , Tưởng Thành hiểu ngay, chắc là Lục Nghiễn vẫn đáp ứng, đang khéo léo khuyên nhủ. Anh định phụ họa thì Tưởng Vinh lạnh giọng:

 “Đã đầu óc gì, thì thường ngày lời, khiêm nhường một chút.”

Tưởng Thành hoảng hốt ngẩng đầu, thấy mặt Lục Thừa Bình đỏ bừng, thôi, sắc mặt Bác cả Lục cũng dễ coi.

Anh đành siết nắm tay, che miệng ho khẽ, đưa mắt ám chỉ em trai, mới :

 “Bác cả Lục đừng lo, Lục Nghiễn ở đây, Lục gia chắc chắn thể tiếp tục hưng thịnh trăm năm.”

 

Loading...