Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 427
Cập nhật lúc: 2025-09-30 11:39:08
Lượt xem: 17
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Nghiễn một lượt danh sách tài sản của nhà họ Phạm, đó từ trong túi lấy tờ giấy :
“Chỉ điều ít, so với tờ giấy cam kết của Lục Thừa thì đơn giản quá, đáng để so.
Điền thêm cửa hiệu, vàng bạc và tiền mặt mà Lục Thừa thua , tính cả lãi, chắc cũng đủ .”
Nghe xong câu đó, Lục Thừa kích động đến mức che giấu nổi sự sùng bái đối với Lục Nghiễn:
“Anh, chúng thế mới đúng.”
Phạm Lỗi xong thì mặt tái nhợt:
“Lục Nghiễn, đầu óc đốt hỏng ? Những thứ dù lấy về cũng của .”
Lục Văn Khởi định lên tiếng, giọng the thé của Phạm Lỗi cắt ngang:
“Lục Nghiễn, đồ khốn, sớm bắt đầu điều tra nhà họ Phạm đúng ?”
Nếu thì rõ tài sản nhà họ Phạm như .
Lục Nghiễn đôi mày ôn hòa, ánh mắt hề d.a.o động, khóe môi khẽ nhếch:
“Ừ.”
Lục Văn Khởi Lục Nghiễn, thần sắc kinh hãi.
Từ đầu đến giờ rõ ràng thứ đều trong tay , mà Lục Nghiễn ung dung, điềm tĩnh, tâm tính thật sự đáng sợ.
Giờ chứng kiến thủ đoạn của , e rằng ngay cả chuyện giữa ông và Lục Thừa cũng nắm rõ. Dù cứu bọn họ là vì Lục gia lý do nào khác, ông cũng đành chấp nhận.
Phạm Lỗi cảm nhận rõ rệt sự thất bại, cuối cùng thỏa hiệp:
“Đổi lấy tờ cam kết đó, thế nào?”
Lục Nghiễn :
“Anh đang nghĩ gì thế?”
“Ý của rõ, nhưng hỏi ngược như là ?” Phạm Lỗi đoán thủ đoạn của Lục Nghiễn, càng bình tĩnh thì càng nguy hiểm.
Tim đập thình thịch. Thủ đoạn của Lục Nghiễn từng , nhưng đối mặt trực diện thì đây là đầu.
Lục Nghiễn liếc bằng ánh mắt thương hại:
“Anh nghĩ việc bỏ dở một nửa đấy chứ?”
“Anh…”
Lục Nghiễn :
“Đi thôi, đến nhà giam chờ trai . Tưởng Thành chắc bắt .”
Nói xong, dừng một chút:
“À đúng , sòng bạc nhà nuôi gần hai trăm , Tưởng Vinh bắt nổi .”
Nghe đến đây, Phạm Lỗi sụp đổ, tức tối gào lên với đám đàn em:
“Nếu các tù thì lập tức thả bổn thiếu gia , bắt ba bọn họ, chúng còn cơ hội sống…”
chẳng ai dám động.
Lúc , từ trong đám đông bước hai , một cất giọng:
“Thành thật hợp tác với Lục , tranh thủ lập công chuộc tội, đảm bảo án của các so với Phạm thiếu chẳng đáng là bao. Nếu , kết cục sẽ như bốn đồng bọn đang đất .”
Nói xong, sang Lục Nghiễn:
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Lục , xe tới, chúng thể chuẩn về .”
Lục Nghiễn gật đầu:
“Ừ.”
Lục Thừa Bình xen :
“Yên tâm, cứ hợp tác , phần thưởng hứa chắc chắn sẽ .”
Lúc Phạm Lỗi mới bừng tỉnh – trong đám kẻ của Lục Nghiễn cài .
“Còn bốn thì ?” Có kẻ run rẩy hỏi.
“Đến đồn cảnh sát họ sẽ tỉnh.” Bọn họ chỉ trúng t.h.u.ố.c mê mà thôi.
Chẳng mấy chốc, mấy chiếc xe cảnh sát hú còi lao tới, Phạm Lỗi còng tay.
Lục Nghiễn ngay bên cạnh .
Lục Thừa Bình cũng theo cùng một xe, nhưng thuộc hạ của Tưởng Thành ngăn :
“Vì an , chúng sẽ kè sát Lục , các vị xe khác.”
“Vậy phiền các , nhớ chăm sóc em họ cho , về nhà chắc chắn thiếu phần thưởng cho các .”
Hai nhân viên công tác đáp, chỉ theo xe, một cùng Lục Nghiễn và Phạm Lỗi ở hàng ghế , một ghế phụ.
Lục Thừa BÌnh và Lục Văn Khởi đành xe cảnh sát khác.
Lục Văn Khởi lau mồ hôi, khẽ thở dài, im lặng .
“Bố, bố đang lo cho chị ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-427.html.]
Lục Văn Khởi đáp.
“Bố họ , chị .”
Đây là đầu ông tận mắt thấy thủ đoạn của Lục Nghiễn – kiêng dè, khâm phục, ơn, may mắn.
Nghe thằng con ngốc chuyện, ông chỉ thấy mệt mỏi, xót xa và tự trách.
Nghĩ đến con gái, ông nhắm mắt . Nếu Tưởng Thành thật sự cứu con bé mà vướng bận gì, ông nguyện đích đến xin .
Trong khi đó, Phạm Hưng báo tin cho bên nhánh thứ hai và thứ ba của nhà họ Phạm, cùng với Lục Thừa Chi tổng cộng tám , lái bốn chiếc xe đến điểm hẹn chờ Phạm Lỗi.
chờ đến gần sáng, vẫn thấy Phạm Lỗi, cả nhà sốt ruột, đặc biệt là Phạm Hưng.
Hắn xuống xe, tới bên chiếc xe khác, dặn em họ:
“Lập tức lái xe tìm Phạm Lỗi, nhanh nhanh về.”
Còn Lục Thừa Chi thì trói c.h.ặ.t t.a.y chân, miệng dán băng keo, run rẩy co rúm ở một góc xe, tóc tai rối bù.
Khi cô tuyệt vọng thì bất ngờ tiếng tài xế phía ngã xuống, đó kéo khỏi xe, một đàn ông nhanh chóng .
Cô sợ hãi lùi , liền đàn ông hạ giọng:
“ đến cứu cô.”
Giọng cô quá quen thuộc – Tưởng Thành. Ngẩng đầu, cô thấy kéo thấp vành mũ, dặn lái:
“Chạy .”
Xe lập tức lao . Đợi đến khi Phạm Hưng đầu , xe vọt xa.
Phạm Hưng vội vàng lên xe em họ đuổi theo, nhưng ngay lúc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên bốn phía.
Hắn mới chợt hiểu – lẽ Phạm Lỗi bắt.
Hắn điên cuồng giẫm ga, bất chấp hướng , cứ thế lao thẳng. Nhờ phản ứng nhanh, lái xe hung hãn, tạm thời thoát khỏi vòng vây.
Phía , xe cảnh sát bám riết, Phạm Hưng đập mạnh vô-lăng:
“Khốn kiếp, đồ súc sinh, rốt cuộc ai để lộ tin?”
Hắn lo tức, lái xe lảo đảo, khiến cả xe nghiêng ngả.
Trong khi đó, xe Tưởng Thành, tài xế hỏi:
“Tưởng tư lệnh, chúng an , thể dừng ?”
“Dừng .”
Xe dừng, Tưởng Thành tháo dây trói cho Lục Thừa Chi, nghĩ đến phận đôi bên, liền :
“Băng dán chặt, cô tự gỡ , như sẽ nhẹ tay hơn.”
Lục Thừa Chi gỡ băng keo miệng, khẽ :
“Cảm ơn.”
“Không gì.” Tưởng Thành đáp.
Đây là đầu tiên Lục Thừa Chi khách khí với như .
lúc , một chiếc xe khác dừng cạnh, báo:
“Tưởng tư lệnh, xe Phạm Hưng trốn thoát.”
Tưởng Thành cả kinh, lập tức xuống xe:
“Hãy đưa tiểu thư Lục về nhà an , tuyệt đối xảy sơ suất.”
“Rõ!”
Trước khi rời , Tưởng Thành trấn an:
“Đừng sợ, Lục Thừa Bình , Lục gia cũng .”
Nói xong, lên xe khác, cấp báo cáo, liền :
“Lấy bản đồ quanh đây .”
Đây là bản đồ họ chuẩn sẵn để mai phục.
“Tưởng tư lệnh, lao từ con đường .” Một chỉ lên bản đồ.
Theo tốc độ nhanh nhất, chạy qua ba ngã rẽ là hết đường.
Tưởng Thành hít sâu, bình tĩnh quan sát, ngón tay dừng ở một con đường đất nhỏ:
“Đi tắt từ đây, chặn đầu .”
“Tưởng tư lệnh, nguy hiểm lắm, đây là đường núi, bên là vách đá.”
Tưởng Thành bước tới:
“Vậy thì để .”
“Chúng lo ngài gặp nguy hiểm.”
“Thực hiện bất kỳ nhiệm vụ nào cũng đều nguy hiểm. Mau hành động.” Nói , Tưởng Thành bảo tài xế xuống:
“Cậu lái chiếc khác, chặn từ hướng đối diện, tạo thế giáp công.”