Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 417
Cập nhật lúc: 2025-09-24 23:14:26
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Văn Khởi hít sâu một :
“Ba mươi vạn, con lấy thì lấy, thì thôi.”
Lục Thừa Bình xong lập tức gật đầu:
“Vậy khi nào con thể lấy ?”
“Ăn cơm trưa xong đến thư phòng .”
Được cha gật đầu đồng ý, Lục Thừa Bình lập tức quét sạch vẻ u ám ban nãy, kéo Phùng Vi sân, vui mừng hỏi:
“Chị ước nguyện gì cần dùng tiền để thực hiện ?”
Phùng Vi :
“Tạm thời . Chị còn chút việc, chào chị Thừa Chi .”
Lục Thừa Bình gật đầu đồng ý.
Phùng Vi đến phòng của Lục Thừa Chi, thấy cô đang gương vẽ lông mày, bàn trang điểm còn đặt một kịch bản.
“Chị Thừa Chi, chuyện của Thừa Bình giải quyết xong , em đây.”
Lục Thừa Chi đặt bút xuống, vui vẻ :
“Vẫn là nhờ em, hôm qua chị khuyên thế nào nó cũng vui.”
“Cậu vì em .”
Lục Thừa Chi tò mò:
“Vậy vì cái gì?”
Phùng Vi mỉm , kể chuyện :
“Nếu thật sự vì em mà sinh bệnh, thì sớm .”
Nghe xong, Lục Thừa Chi càng thêm hoảng hốt:
“Nó ăn mới ?”
Phùng Vi gật đầu:
“Ừ.”
Thấy dáng vẻ ngẩn ngơ của chị, Phùng Vi :
“Chị trông y hệt lúc bác thấy , trách tin tưởng.”
Lục Thừa Chi định thôi. Cái thằng em ngốc vốn chẳng , cô hạ thấp nó thêm mặt Phùng Vi. Cuối cùng đành gật đầu:
“Em cũng đúng, chúng nên tin tưởng nó nhiều hơn.”
Vì còn khám bệnh nên Phùng Vi trò chuyện nhiều nữa mà rời .
Khi Lục Thừa Chi sân thì thấy Lục Thừa Bình đang ghế rung đùi ngâm nga tiểu khúc.
Cô tới, đá chân hai cái:
“Hóa là vì tiền? Sao sớm? Chị cũng thể em xin bố mà.”
Lục Thừa Bình lười biếng liếc chị một cái:
“Chị chỉ khuyên em đừng mơ mộng hão huyền thôi.”
Nói còn nhăn răng :
“ mà vẫn cảm ơn chị giúp em gọi chị Vi đến.”
Lục Thừa Chi em chẳng nghiêm túc chút nào:
“Lại lấy bao nhiêu từ bố thế?”
“Không nhiều .”
Thấy em , Lục Thừa Chi lười quan tâm, ngoài.
Ăn cơm trưa xong, Lục Văn Khởi dẫn con thư phòng, mở một ngăn kéo gỗ lấy một chìa khóa, từ hộc bí mật lấy một cuốn sổ tiết kiệm đưa cho Lục Thừa Bình:
“Mật mã là ngày sinh của con.”
Lục Thừa Bình lập tức nhận lấy, vui vẻ:
“Cảm ơn bố, con nhất định sẽ bố thất vọng.”
Lục Văn Khởi xua tay:
“Đi nhanh .”
Lục Thừa Bình cầm sổ tiết kiệm chạy một mạch ngoài, lái xe mất.
Sau đó, Lục Văn Khởi gọi điện cho Thẩm Thanh Nghi, cô đang ở nhà, bèn sai quản gia Lục gia lái xe đến biệt thự mời cô qua.
Hôm nay Lục Nghiễn , buổi sáng Thẩm Thanh Nghi ghé xưởng sắp xếp công việc xong xuôi, lúc đang ở nhà vẽ bản thảo thì thấy Lục Thải Tình gọi lầu:
“Chị hai, của Lục gia đến.”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Thẩm Thanh Nghi gập sổ vẽ, xuống lầu thì thấy quản gia Lục gia đang đợi trong đại sảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-417.html.]
“Phu nhân, ông chủ việc mời cô qua một chuyến, ông gọi điện báo .”
Thẩm Thanh Nghi gật đầu:
“Vâng, sẽ ngay.”
Cô dặn Lục Thải Tình:
“Nếu đến giờ đón An An mà chị về, em đón giúp nhé.”
“Được.” Lục Thải Tình đồng ý ngay.
Thẩm Thanh Nghi theo xe đến Lục gia, quản gia dẫn cô phòng Lục Văn Khởi.
Cô lễ phép chào:
“Chào bác.”
Lục Văn Khởi sang bảo quản gia:
“Pha cho Thanh Nghi.”
Quản gia đáp lui .
Ông khách sáo mời Thẩm Thanh Nghi , trong lòng hài lòng về cháu dâu .
Dung mạo và khí chất đều đủ để chống đỡ thể diện Lục gia, dịu dàng ôn hòa, đúng chuẩn mẫu dâu dòng dõi.
“Thanh Nghi, các cháu ở bên đó sống quen ?”
Thẩm Thanh Nghi mỉm lễ phép:
“Cũng ạ.”
Trong lòng cô đối với bác cả cảm giác phức tạp — sự yêu thương và tán thưởng của bậc trưởng bối, nhưng xen lẫn chút ích kỷ, toan tính mà cô khó phân biệt.
Không hẳn là ác ý, cũng chẳng thể coi là thiện ý. Không cần đề phòng quá mức, nhưng cũng giữ chút cẩn trọng.
“Cháu và Lục Nghiễn dọn về ở cùng , dù Lục Nghiễn cũng là Lục gia, tìm kiếm mấy chục năm mới tìm mà vẫn ở ngoài thì .” Lục Văn Khởi .
Thẩm Thanh Nghi :
“Cũng xa lắm, nếu gặp, thể đến bất cứ lúc nào, cuối tuần chúng cháu cũng thể về.”
“Lục Nhã bọn họ đón ba cháu , nếu thuận lợi thì mấy hôm nữa sẽ về. Tính nó thích cả nhà sum họp đông vui, chan hòa. Lục Nghiễn bận công việc, nếu chuyển về đây, cháu và An An cũng sẽ chăm sóc.
Lục gia vốn ít, bình thường cũng chỉ mấy chúng , cho dù ba cháu về , trong nhà trẻ con vẫn thấy lạnh lẽo.”
Thẩm Thanh Nghi ngập ngừng:
“Chuyện cháu thể tự quyết, vẫn bàn với Lục Nghiễn .”
Lục Văn Khởi lấy từ ngăn kéo một hộp gấm đặt mặt cô:
“Hình như Lục Nghiễn chuẩn trang sức cho cháu, đây là chút tấm lòng của bác.”
Thẩm Thanh Nghi nhận:
“Lục Nghiễn đưa hết tiền tiết kiệm cho cháu .”
Lục Văn Khởi :
“Quà và tiền giống . Tiền tiết kiệm còn việc khác, quà là dành riêng cho cháu. Cháu nhận , là dâu Lục gia thì .
Ta bố con chắc cũng sẽ chuẩn , nhưng đây là lòng của bác, cũng là quy củ của Lục gia. Đến lúc Thừa Bình lấy vợ cũng sẽ .”
Thấy ông chân thành, Thẩm Thanh Nghi đành nhận lấy:
“Cảm ơn bác.”
Lục Văn Khởi hỏi:
“Con gái ăn bên ngoài chắc vất vả lắm nhỉ?”
“Cũng bình thường thôi ạ.”
“Cháu xem Thừa Chi, Thừa Mỹ, chỉ hưởng thụ, việc ăn trong nhà đụng tới.”
Thẩm Thanh Nghi :
“Mỗi đều sự nghiệp riêng, như thế cũng .”
“Quần áo cháu . Bác hai cửa hàng ở phố cổ Kinh Đô, chuyên kinh doanh lụa và khăn lụa cao cấp từ Hàng Châu, giao cho cháu quản lý ?
Nếu bên cháu bận quá, cũng cần tự trông, chỉ cần mỗi tháng kiểm tra một . Hai cửa hàng lợi nhuận hàng tháng thua xưởng của cháu, mà cũng tốn công sức. cháu thấy ?”
Thẩm Thanh Nghi lập tức từ chối:
“Bác, vòng ngọc cháu nhận, nhưng mấy thứ , nếu cho thì để Lục Nghiễn nhận.”
Lục Văn Khởi ngờ cô sẽ từ chối, chút bất ngờ:
“Cho cháu cũng thế thôi, trong mắt bác, cháu và Lục Nghiễn khác gì . cháu sinh con cho Lục gia, cũng coi như là công thần của nhà .”
Nói đến đây, Thẩm Thanh Nghi giấu nữa:
“Bác, An An mang họ Thẩm.”