Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 411

Cập nhật lúc: 2025-09-24 23:12:07
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong, thấy lưng vợ, ở góc tủ để sẵn một chồng quần áo trẻ sơ sinh, liền bật :

“Gấp gáp thế để ?”

Theo ánh mắt , Thẩm Thanh Nghi đầu thì lập tức hiểu :

“Đây là chuẩn cho con của Hựu Thanh, lát nữa đưa An An về xong sẽ mang qua.”

“Anh đưa An An, em mang quần áo.”

Thẩm Thanh Nghi gật đầu, hỏi:

“Ngày mai đúng ?”

“Ừm.” Lục Nghiễn một ảo giác rằng, một ngày hai mươi bốn giờ khi nghỉ phép và một ngày hai mươi bốn giờ khi cùng một đơn vị thời gian.

chẳng chứng cứ gì cả.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Sau khi đưa An An về, Lục Nghiễn liền thấy Thẩm Thanh Nghi vẫn đang cúi đầu tính toán gì đó bàn.

Anh bước gần, liếc mắt bật :

“Xem tiền tiết kiệm của chúng cũng kha khá nhỉ, quần áo em mang chứ?”

Vì quá nhập tâm, lúc bước để ý, thấy tiếng thì vội dậy, hai tay đưa sổ sách đến mặt :

 “Ừ, em mang . Đây là tiền tiết kiệm còn khi bán bằng sáng chế cộng với tiền lời từ xưởng của em và chị Hi Nghênh, bây giờ tổng cộng năm mươi vạn.”

Nhìn dáng vẻ vui mừng của vợ khi mang hết “gia sản” đặt mặt , khóe môi Lục Nghiễn nhịn cong cao lên:

 “Ừ, bây giờ lương tiêu hết, em gì cũng cần bàn với .”

Thẩm Thanh Nghi quả thật kế hoạch mới cho tiền , cô thu sổ, :

 “Em chia tiền bốn phần: một phần gửi tiết kiệm, một phần chi tiêu sinh hoạt, một phần đầu tư, phần còn dùng để quyên góp, quyên cho Đại học A. Anh thấy thế nào?”

Khi còn nhỏ, cha dạy cô như thế.

Ánh mắt cô tĩnh lặng trong sáng, khiến Lục Nghiễn chợt nhớ đến bức thư quyên góp năm nào, trong lồng n.g.ự.c như gì đó chặn , chua xót mềm mại.

Một lúc lâu mới khẽ kéo cô lòng, dịu giọng :

 “Được, em thế nào cũng .”

Thấy chồng bỗng trầm xuống, Thẩm Thanh Nghi vòng tay ôm lấy eo , hỏi:

 “Sao ? Không vui ?”

Lục Nghiễn nhẹ xoa tóc cô:

 “Anh vui, chỉ là nghĩ đến hồi nhỏ chữ em quá nên thấy buồn thôi.”

Thẩm Thanh Nghi ngẩng phắt lên, kinh ngạc:

 “Sao ?”

Quả thật hồi nhỏ chữ cô , nhưng cấp hai thì chẳng ai còn nhớ nữa, huống hồ đến cấp ba cô mới quen Lục Nghiễn.

Anh buông cô :

 “Đợi chút.”

Nói xoay ngoài.

bóng lưng chồng rời , đầy nghi hoặc. Đang định hỏi thì thấy , trong tay cầm một phong thư đưa cho cô:

 “Xem .”

Cô nhận lấy mở , những ký ức lâu chạm đến bỗng ùa về. Nhìn bức thư Lục Nghiễn, cô bỗng hiểu .

Thì năm đó, mà cô quyên trợ chính là chồng tương lai của . Từ trong lòng dâng lên một cảm giác may mắn từng

khi nét chữ , quả thật phần .

cam lòng thừa nhận:

 “Cũng đến nỗi lắm, chữ tiểu học ai chẳng .”

Nói tò mò hỏi:

“Sao là em ?”

Lục Nghiễn bật , ngờ vợ cũng sĩ diện như thế. Anh trêu thêm, giải thích:

 “Lần đó trở về, em Trần Ức Nam cứu , hồn xiêu phách lạc chẳng tìm em ở , thế là vô thức trở về căn nhà cũ, tình cờ thấy quyển sổ chép lời bài hát của em.”

Thẩm Thanh Nghi ngẩng lên, thấy chóp mũi đỏ, bèn tiến gần, mỉm trêu:

 “Anh xúc động ?”

Nếu một trận thì quá, thấy chồng rơi lệ mà đến động lòng.

Lục Nghiễn cố kìm nén cảm xúc, khóe môi nhếch lên:

“Ừ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-411.html.]

Nói đưa tay:

“Trả thư cho .”

Cô vỗ phong thư tay , cất kỹ túi áo, ôm cô lòng, cằm khẽ tựa tóc cô, giọng trầm thấp:

 “Em xem, may mắn thế ?”

Cô tựa đầu n.g.ự.c , đáp:

 “Là em may mắn mới đúng.”

Nói đến đây, Thẩm Thanh Nghi bỗng nảy ý nghĩ:

 “Lần ngoài quyên cho Đại học A, em còn để ý đến những học sinh ở vùng sâu vùng xa, thể quyên cho con gái chúng một chồng còn giỏi hơn cả ba nó.”

Nghe , Lục Nghiễn chợt thấy khó chịu một cách kỳ lạ:

 “Con gái còn chào đời, em tính chuyện gả chồng cho nó ?”

Vì quá vui nên cô buột miệng theo thói quen, chẳng hiểu phản ứng của chồng , liền hỏi:

 “Sao thế?”

Anh cũng chẳng :

 “Nếu em ôm suy nghĩ đó, e rằng sẽ thất vọng.”

:

“Thật em cũng chẳng nghĩ nghiêm túc.”

Nói thoát khỏi vòng tay :

 “Ngày mai , hôm nay cùng em đến Đại học A quyên tiền nhé.”

Lục Nghiễn gật đầu:

 “Được.”

Hai vợ chồng đồ xong chuẩn ngoài. Lúc Thải Tình đang ăn về, Thẩm Thanh Nghi để một mảnh giấy bàn.

Lãnh đạo Đại học A nhiệt tình tiếp đón hai .

Sau khi rõ ý định, họ đưa đến phòng tài vụ. 

Thẩm Thanh Nghi quyên góp mười hai vạn, để tránh trường quảng bá, Lục Nghiễn đặc biệt nhấn mạnh giữ kín.

Ban giám hiệu đồng ý, mời hai vợ chồng đến tham quan phòng lưu trữ tài liệu của giáo sư Thẩm.

Hiện nay, trường mở riêng một phòng để cất giữ tư liệu học thuật của giáo sư Thẩm.

Trước đây Lục Nghiễn từng qua, nhưng cô sợ kìm xúc động nên vẫn dám đến xem.

Được chồng nắm tay, cô bước phòng lưu trữ. 

Trong đó vài thầy trò, nhưng bầu khí vô cùng tĩnh lặng.

Thẩm Thanh Nghi thấy những quyển sổ tay và sách mà cô từng cẩn thận cất trong thùng, giờ bày ngay ngắn giá, quyển còn bọc nilon.

Trên tường treo ảnh cha, ông mỉm hiền hậu, bên cạnh là dòng chữ ghi tiểu sử và thành tựu. 

Cô lặng lẽ , nhanh chóng dời mắt sang chỗ khác.

Khi bình tĩnh , đầu thì gương mặt bàn tay to lớn của Lục Nghiễn che , cô nhưng vẫn chuẩn xác lau khô giọt nước mắt nơi khóe mi.

Chưa kịp đang ”, nhanh chóng rụt tay về.

Thấy dáng vẻ lén lút , cô bất giác thấy buồn , nỗi khó chịu trong lòng cũng vơi .

Hai sang phía bên giá sách, Thẩm Thanh Nghi chợt thấy một gương mặt quen thuộc – mà hôm dự tiệc ở nhà họ Lục cô từng gặp.

“Giáo sư Phùng.”

Phùng Viễn Quốc thấy hai cũng thoáng kinh ngạc, nhưng nhanh chóng hiểu :

 “Đến xem di vật của cha cô ?”

Thẩm Thanh Nghi gật đầu:

“Vâng.”

Lục Nghiễn cũng chào:

 “Giáo sư Phùng.”

Phùng Viễn Quốc cả hai, cúi xuống tập tài liệu trong tay, khẽ thở dài:

 “Giáo sư Thẩm quả thật là một xuất chúng.”

Lục Nghiễn lễ phép đáp:

 “Cảm ơn giáo sư ghi nhận. nhớ hình như thầy dạy kinh tế học?”

Phùng Viễn Quốc gật đầu:

 “Ừm, nhưng vẫn hiểu , vì cha cô cũng chuyên ngành .”

Loading...