Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 395
Cập nhật lúc: 2025-09-14 01:21:21
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Thừa Bình nào tới quán cũng gào mấy bài cho .
Hắn chọn liền mấy ca khúc, nhân viên ghi sổ, xé tờ giấy đưa cho điều khiển nhạc.
Sau đó oai phong dẫn Lục Nhã và An An máy karaoke, phía là mấy đàn em lẽo đẽo theo.
Đợi một hồi, màn hình TV sáng lên, Lục Thừa Bình cầm mic, bóng dáng trong mắt Lục Nhã thì… quê một cục.
Nhạc vang, mở miệng thì cả đám vỗ tay rần rần, tung hô tới tấp:
“Lục thiếu hát quá!”
“Nghe chẳng khác gì ca sĩ TV!”
“Ui chao, còn cả rung giọng nữa cơ~”
Lục Nhã lúc mới hiểu tại ông họ tự tin thế, còn cố tình lôi cô với An An tới đây.
Nốt bể cũng tâng bốc thành “kỹ thuật rung giọng”, đúng là bất khả chiến bại, mà hát say sưa vô cùng thành thật.
Một hồi lâu, cuối cùng cũng khàn cả giọng kết thúc bài, tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Lục Thừa Bình đưa mic cho Lục Nhã:
“Sao? Có thử một bài ?”
Cô gượng:
“Nghe lắm… nhưng em hát.”
Hắn sang:
“An An, bác gọi cho con mấy bài nhạc thiếu nhi nhé?”
Người điều nhạc :
“Lục thiếu, ở đây nhạc thiếu nhi.”
An An hiểu chuyện, lễ phép đáp:
“Bác hát lắm, bác cứ hát tiếp .”
Lục Thừa Bình hớn hở cầm mic, sang dặn mấy :
“Thôi đừng vỗ tay nữa, lo chơi với cháutôi .”
Mấy thanh niên lập tức quây quanh An An: thì bóc hạt dưa, cho lên vai cưỡi ngựa, khác chơi oẳn tù tì.
Ai nấy tâng bé như cục vàng. An An từng trải qua cảnh , thấy mới lạ vui ơi là vui.
lúc đó, một nhóm bước :
“Lục thiếu!”
Hắn đầu, nhận là một gã bạn quen nhưng gần đây chút mâu thuẫn.
Không khí chợt căng. Lục Thừa Bình phất tay, nhạc tắt, An An cũng đặt xuống.
“Ai cho các ? Hôm nay chỗ bao .” Anh gằn giọng, đầy mất hứng.
Tên cầm đầu, hình lực lưỡng, liếc Lục Nhã và An An hừ một tiếng:
“ trả giá cao hơn .”
Lục Nhã khẽ kéo tay :
“Anh Bình, chỗ khác .”
Vừa định thì chặn . Gã to con trơ trẽn cô:
“Con bé xinh quá.”
Lục Thừa Bình bước lên:
“Muốn c.h.ế.t ?”
“Cho năm chục ngàn, bọn ngay.”
An An cũng thấy căng thẳng, nhưng nhớ lời ba dặn: dù sợ cũng giữ bình tĩnh. Cậu bóp nhẹ tay Lục Nhã, liếc nhanh về phía điện thoại ở quầy lễ tân.
Rồi bé nhỏ giọng bảo:
“Bác ơi, con vệ sinh.”
Lục Nhã liền :
“Đi .”
Đám thấy chỉ là đứa nhóc nên chẳng bận tâm. An An len ngoài, chạy tới quầy thì thấy cô nhân viên sợ quá trốn bàn.
“Chị ơi, đưa điện thoại cho em, em gọi một cuộc.”
Thấy nhân viên vẫn run lẩy bẩy dám nhúc nhích, An An lôi từ túi một đồng xu:
“Cho chị, để em gọi nhé.”
Cô nhân viên gương mặt điềm tĩnh của thằng bé, bỗng thấy bớt sợ, liền hỏi:
“Em gọi cho ai?”
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Cho ba em, bảo ba tới đón em.”
Cô cẩn thận kéo điện thoại bàn xuống, may mà dây khá dài. An An chui một góc, nhanh chóng gọi hai cuộc điện thoại.
Xong xuôi, , chỉ lặng lẽ chờ.
Chưa tới mười lăm phút, tiếng bước chân rầm rập vang lên.
An An ló đầu , thấy cảnh sát Tưởng dẫn một đội hùng hổ tiến .
Lục Thừa Bình hừ mũi:
“Nhờ Tưởng lo liệu thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-395.html.]
Vừa thấy , đám to con lập tức chột .
Khí thế lạnh lùng như mang theo sát khí:
“Các định gì ở đây?” – giọng Tưởng Vinh trầm thấp băng lạnh.
Lục Thừa Bình vội thẳng, chỉ tay:
“Cảnh sát Tưởng, chính bọn chúng, định giở trò với Nhã Nhã.”
Tưởng Vinh cúi mắt gã to con:
“Quấy rối phụ nữ nơi công cộng, bắt giữ, truy tố.”
Rồi liếc đám thanh niên lưng Lục Thừa Bình, thì mặt mũi bầm dập:
“Đánh , cũng xử lý tương tự.”
Hắn vội phân bua:
“Cảnh sát Tưởng, họ là bảo vệ Nhã Nhã nên mới đánh, coi như hùng cứu mỹ nhân.”
Lục Nhã cũng gật đầu. Dù họ ham thưởng, nhưng đúng là giúp.
Gã to con cuống quýt:
“Cảnh sát, chúng chẳng gì cả! Trước đây với Lục thiếu là bạn, nay chút xích mích, tới chuyện cho rõ, …”
“Những kẻ tay, đưa về hết. Ai chống đối, coi như chống pháp luật, tội nặng thêm.” – Tưởng Vinh lạnh lùng phất tay.
Đám lập tức áp giải.
Mấy đàn em của Lục Thừa Bình còn cố năn nỉ:
“Lục thiếu, nhớ lo cho bọn em nhé~”
Tưởng Vinh gật với đội viên:
“Cũng đưa về .”
“Rõ, cảnh sát Tưởng!”
Người hết, Lục Nhã mới thở phào, gọi lớn:
“An An! An An!”
Cô chắc chắn chính An An gọi điện.
Cậu bé chui từ gầm bàn, chạy nắm c.h.ặ.t t.a.y cô:
“Cô ơi.”
Tưởng Vinh sang, bật nửa giận:
“Hóa là nhóc con giả cháu chú, báo tin và bà cả đám bao vây?”
An An gật đầu:
“Cháu sợ coi trọng, sợ chú phản ứng chậm, nên…”
Cậu từng đến nhà họ Tưởng, bà cụ khen ngoan hơn cả cháu ruột.
Tưởng Vinh An An, quả thật đúng thế. Lúc nhận tin, còn kịp nghi ngờ, lập tức kéo đội tinh nhuệ lao tới.
“Nhóc lấy điện thoại trong cục ở ?”
“Cháu hỏi ba cháu.”
“Thế gọi thẳng cho ba?” Anh ngạc nhiên.
“Ba cháu còn nhờ khác. Mẹ cháu thì nhát lắm, chuyện sẽ lo c.h.ế.t mất.”
Nói xong, An An cúi đầu lí nhí, “Xin chú Tưởng, cháu cố ý, chỉ là cháu chú lợi hại nên…”
Lục Thừa Bình ôm chầm lấy thằng bé, thơm đánh chụt lên má:
“An An gì sai, con thông minh cực kỳ!”
Rồi quắc mắt với Trương:
“Cấm chuyện nghiêm túc với trẻ con như , dọa sợ hết cả.”
Tưởng Vinh hít sâu, lười tranh cãi, sang Lục Nhã, dịu giọng:
“Cô dọa chứ?”
Cô đàn ông cao lớn, còn nghiêm nghị trấn áp kẻ khác, giờ bất lực ông họ quậy phá, thấy buồn :
“Không , cảm ơn.”
là Tưởng Vinh , hề ức h.i.ế.p kẻ yếu.
An An vội lấy tay chùi má, chỗ bác hôn còn dính nước miếng:
“Bác ơi, Truy Phong còn buộc ở cửa, nhanh thôi.”
“Được! Bác dẫn con tới cửa hàng bách hóa, con thích gì mua nấy.”
“Thật ạ?” Đôi mắt bé sáng rực.
Lục Nhã hai , cảm giác như hai đứa trẻ cùng tuổi:
“Anh Bình, trải qua chuyện , với An An cần nghỉ ngơi chút ?”
“Đi mua đồ chẳng là nghỉ ?”
“ mấy vì mà bắt, cũng nghĩ cách chứ.”
Hắn phẩy tay:
“Có Tưởng lo.”