Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 381
Cập nhật lúc: 2025-09-13 09:49:19
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Thải Tình :
“ thế chứ còn gì, dù em cũng là em gái của hai.”
Thẩm Thanh Nghi gật đầu:
“Ừ, cũng chính là em gái của chị.”
Hai cùng bưng ngoài.
Mọi nhận lấy, Thẩm Thanh Nghi ước chừng thời gian đến, bèn với Lục Nghiễn:
“Em đón An An, ở trò chuyện với và nhé.”
“Được, em đường cẩn thận.”
Thẩm Thanh Nghi chào tạm biệt Tô Tĩnh Uyển và mấy , mới rời .
Cô , Tô Tĩnh Uyển cùng Lục Nhã lập tức , tò mò hỏi han liên tục.
Lục Nghiễn hai nhiệt tình quá mức, hỏi gì đáp nấy.
Thỉnh thoảng Lục Thải Tình cũng chen đôi câu.
Phùng Vi ở cửa một căn phòng, từ xa lặng lẽ quan sát.
Thì đàn ông , khi còn lạnh lùng kiêu ngạo, ngoan ngoãn đến lạ.
Nghiêm chỉnh, lễ phép, với dì Tô và Lục Nhã thì gần gũi, ngượng ngùng.
Muốn gì đó, nhưng khi thấy dì Tô rơi nước mắt, bối rối luống cuống.
Bên cạnh, Lục Thừa Bình cứ thì thầm bên tai cô, nhưng cô chẳng lọt chữ nào.
Khoảng một tiếng , Thẩm Thanh Nghi dắt An An trở về.
Trên đường , cô kể bộ chuyện xảy trưa nay cho con trai .
Cậu nhóc chẳng tỏ nhiều cảm xúc.
“Bọn em về đây.” Giọng dịu dàng của Thẩm Thanh Nghi vang lên.
Nghe thấy, Lục Nhã và Tô Tĩnh Uyển vội , liền thấy đứa nhỏ trong tay cô – gương mặt lanh lợi, rõ ràng là bản thu nhỏ của Lục Nghiễn.
Thẩm Thanh Nghi khẽ lắc bàn tay An An nắm chặt, bé ngoan ngoãn gọi:
“Cháu chào bà nội.”
Giọng trẻ con trong veo, Tô Tĩnh Uyển mà tim mềm nhũn, vội bước đến bế thằng bé lên:
“An An ngoan quá.”
Bà sớm hỏi tên của cháu trai .
An An bà, nghiêm túc hỏi:
“Bà thật sự là bà nội ruột của cháu ạ?”
“Ừ.” Tô Tĩnh Uyển gật đầu chắc nịch.
Trời cao quả là bạc đãi bà – tìm con trai, còn một con dâu như thế, thêm đứa cháu trai ngoan ngoãn đáng yêu.
Mọi nỗi đau khổ và ám ảnh , khoảnh khắc dường như đều tan biến hết.
Lục Nhã nhóc, đôi mắt đen láy đảo quanh tinh quái, liền gọi:
“An An, còn cô nữa . Lát nữa cô đưa cháu ăn ngon ?”
An An liếc sang phụ nữ ăn mặc cực kỳ thời thượng, nghĩ bụng đây hẳn là cô mới, liền gật đầu cái rụp:
“Được ạ.”
Nói xong sang Lục Thải Tình, nháy mắt một cái:
“ cháu ăn cơm dì cháu nấu xong mới .”
Lục Thải Tình tươi:
“Được thôi, dì nấu ngay.”
Thẩm Thanh Nghi cũng phụ, bình thường nấu cho bốn thì còn đỡ, nay thêm gấp đôi, một Thải Tình chắc chắn xoay xở kịp.
Trong khi đó, Lục Nghiễn thấy , em gái và con trai vui vẻ chơi đùa, thì đến gần Lục Thừa Bình, vỗ nhẹ vai , khẽ :
“Đi theo .”
Lục Thừa Bình đang khoác lác với Phùng Vi, giật thót, thấy Lục Nghiễn thẳng về phía cầu thang.
Hắn vội vàng theo .
Lục Nghiễn dẫn thư phòng, đóng cửa , giọng chút cảm xúc:
“Ngồi .”
Lục Thừa Bình lùi liền mấy bước:
“Không cần, cũng .”
Vẻ mặt của Lục Nghiễn, từng thấy – chính là hôm đối đầu với em nhà họ Tưởng.
Lục Nghiễn chậm rãi xuống, ánh mắt rời khỏi Lục Thừa Bình:
“Anh sớm tìm , đúng ?”
Nghe xong, Lục Thừa Bình run rẩy đến mềm cả chân:
“Không… … Anh lợi hại như , nếu tìm thì rước về nhà từ lâu, để chịu ức h.i.ế.p bởi mấy tên Tưởng ?”
Lục Nghiễn ngửa cằm, vẻ hoảng hốt của , thoáng thất vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-381.html.]
Thứ hạng thế , cần gì bận tâm?
Từ lúc cùng xông cứu em gái khỏi đám côn đồ, tất cả những khúc mắc trong đầu bỗng chốc đều sáng tỏ.
Lần đầu đến nhà họ Tưởng, thấy , Lục Thừa Bình sợ đến mức rơi lồng chim, nhưng chỉ mấy giây chạy đến tự giới thiệu, còn cố ý thấy TV, nhờ thế mà nhận . Khi đó, nghi ngờ vốn rõ từ .
Chỉ thoáng qua TV mà dám chắc thể giúp đối phó với em họ Tưởng?
Trừ phi điều tra kỹ càng, nếu dám liều lĩnh đắc tội như .
Cho nên, việc đều câu trả lời.
“Ở thủ đô, khó tìm đến ? Hay là nhà họ Lục thật sự suy tàn ?” Giọng Lục Nghiễn nhàn nhạt.
Da đầu Lục Thừa Bình tê rần:
“… và ba thật sự hại , chỉ định để trễ một chút mới đón về thôi.”
Lục Nghiễn bận tâm, khẽ :
“Anh sợ tranh gia sản với ?”
Lục Thừa Bình điên cuồng gật đầu, lắc đầu:
“ chỉ cần hai mươi mấy căn nhà mặt phố ở Đông Nhai, còn đều giao cho quản.”
Nhiều hơn nữa thì cũng sức mà lo, chẳng thà dành thời gian hưởng thụ, sống như trâu ngựa.
Dù , chỗ đó để Phạm Lỗi giúp trông nom cũng đủ .
Ngón tay dài của Lục Nghiễn khẽ gõ mặt bàn:
“Tất cả cho ”
Lục Thừa Bình ngớ :
“Hả…? Không chứ , thèm hỏi nhà họ Lục còn gì ?”
Lục Nghiễn nhạt:
“ về Lục gia, cần những thứ đó gì?”
Lục Thừa Bình choáng váng, mãi kịp tiêu hóa:
“… nhầm ?”
“Dĩ nhiên là .”
Với Lục Nghiễn, tiền bạc quyền thế vốn dễ như trở bàn tay, chẳng đáng để bận lòng.
“…”
“ và ba đích đến xin nhà họ Tưởng, cũng như bố .”
Mới nãy nhắc đến chuyện của bố Tưởng Thành.
Hai nhà vốn thiết, còn từng nhờ ông tìm .
Sau khi ông mất, hai em họ Tưởng hề chuyện , ngược Lục gia trở mặt thành thù.
Sau mới , chính vì Lục gia và Tưởng gia bất hòa, nên mới bỏ mặc, mặt giúp đỡ.
Nếu như Tưởng gia khi đó , lẽ sớm nhận cha ruột.
Lục Thừa Bình lập tức nhăn nhó, lắc đầu:
“Anh , mấy năm nay hai em nhà họ Tưởng ép bức Lục gia thê thảm thế nào…”
Lục Nghiễn chẳng động lòng:
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Vậy khi nãy Tưởng Vinh đến đây?”
“Là… là cầu xin đấy chứ.”
Lục Nghiễn nhíu mày:
“Nếu Tưởng gia tệ hại đến , còn đồng ý lời cầu xin của ? Hoàn thể báo cảnh sát.”
“Bởi vì thích nhà họ Lục cúi đầu .”
“Nhà họ Lục dễ cúi đầu thế ?”
Lục Thừa Bình nhún vai:
“Không thì gì ? Ra công an thì mất bao nhiêu thời gian, mà chắc tìm hiệu quả như Tưởng Vinh. Hắn đánh , chẳng sợ chết.
Biết thời thế mới là kẻ khôn ngoan.”
Lục Nghiễn hít một thật sâu – đang chuyện với loại gì thế ?
“Vậy thì thêm một nữa, cúi đầu xin .”
Lần Lục Thừa Bình cứng giọng:
“Sao thế? là vì cứu em gái ruột của đấy nhé. Huống hồ gây sự với nhà họ Tưởng, bọn họ vẫn ghi hận trong lòng đó.”
Lục Nghiễn liếc sang:
“Thế tại Lục Nhã xuất hiện đúng ở nhà hàng đó, ba tên lưu manh bao vây? Còn thì tìm đến đúng căn phòng một cách chuẩn xác?”
“Chẳng Nhã Nhã gặp , sẽ mời chúng ăn cơm ? lúc đó bận chút việc, đến trễ. Khi đến nơi, Nhã Nhã còn ở nhà hàng hẹn ban đầu nữa…”
“ tìm quanh gần đó một lúc lâu vẫn thấy, cuối cùng nhờ bạn bè mới Nhã Nhã giữ .”
“Người bạn đó xông thì đám canh cửa đánh, còn dọa đưa tiền mới thả. Thế là chạy đến tìm , trong đó mấy nhóm khác , sợ xảy chuyện nên mới chuẩn tiền nhờ Tưởng Vinh cùng.”
“Bạn nào?” – Lục Nghiễn thẳng mắt hỏi.
Trong đầu nghĩ, tên ngốc đúng là ngốc, nhưng đến mức hết thuốc chữa – ít vội vàng đưa tiền, còn cầu cạnh Tưởng Vinh.