Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 380
Cập nhật lúc: 2025-09-13 09:48:57
Lượt xem: 20
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
con trai hề trách móc.
Nghĩ tới đó, hốc mắt Tô Tĩnh Uyển đỏ lên, nước mắt như hạt châu đứt dây rơi lộp độp.
Thẩm Thanh Nghi thấy , liền lấy khăn tay trong túi đưa cho Lục Nghiễn.
Anh nhận lấy, cẩn thận lau nước mắt cho . Tô Tĩnh Uyển nắm lấy, nghẹn ngào hỏi:
“Vậy con thể cho , những năm qua con sống thế nào ?”
Khóe môi Lục Nghiễn mấp máy, nhưng trả lời ngay. Ngược , hỏi:
“Vì chỉ gặp một , chắc chắn con là con trai ?”
Tô Tĩnh Uyển mỉm :
“Cái tên ‘Lục Nghiễn’ là đặt cho con. Ngoài Lục Thiết Sinh, từng với ai. Hồi đó dặn ông rằng, khi con tròn sáu tuổi sẽ mang tiền đến cảm ơn và đưa con về. Vì sáu tuổi, ông chắc chắn dám đổi tên con.
Chỉ tiếc, khi và ba con về thủ đô, con chín tuổi, tìm thế nào cũng thấy.
Mẹ từng nghĩ đến nhiều khả năng… khi ông vì lấy tiền mà hận, đem con cho khác, thậm chí bán …”
Nói đến đây, giọng bà run rẩy:
“Vì thế mới nhờ bác con tìm kiếm thông tin, nhưng tuyệt nhiên nhắc tên, sợ kẻ giả mạo.”
Nghe tới đây, Lục Thừa Bình hít sâu một .
Thì tên “Lục Nghiễn” vốn là thật. May mà lúc lời Phạm Lỗi, kiếm đại một thằng dễ khống chế bịa đặt, nếu giờ hối kịp.
Tô Tĩnh Uyển dịu dàng gương mặt con trai:
“Hồi nhỏ con trắng, mặt chỉ cần vết bẩn là lộ rõ. Cái nốt ruồi chóp mũi, cạy bỏ bao nhiêu .”
Lục Nhã chỉ khuôn mặt sạch sẽ của , :
“Em hồi nhỏ cũng mọc vài cái, đều bắt tẩy hết. Ở nước ngoài gọi đó là ‘hội chứng ám ảnh cưỡng chế’, chính là như đó. May mà lúc điều kiện, chứ nếu chắc chắn cũng chẳng còn nốt ruồi .”
Lục Nghiễn khẽ chạm mũi , hàng mi dài rũ xuống. Trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Anh từng để ý đến mấy khuyết điểm nhỏ , càng ý định tẩy bỏ.
Mẹ đúng là thông minh như từng nghĩ. Từ lúc bà đưa chiếc nhẫn cho Lục Thiết Sinh, dặn chờ sáu năm…
Thấy con trai im lặng, Tô Tĩnh Uyển vội thêm:
“Nếu con tin, thể đến bệnh viện xét nghiệm máu.”
Lục Nghiễn liếc Lục Thừa Bình một cái, khẽ đáp:
“Không cần … Mẹ.”
Một tiếng “Mẹ” khiến Tô Tĩnh Uyển run b.ắ.n , vội ôm chặt lấy con trai.
Lục Nghiễn cũng chậm rãi đưa tay ôm , động tác cẩn trọng.
Anh liếc sang Lục Thừa Bình, khiến đối phương lúng túng cúi gằm mặt. Ánh mắt , từng thấy khi Lục Nghiễn tới nhà họ Tưởng – rõ ràng là ánh mắt xét đoán.
chỉ thoáng qua, Lục Nghiễn về .
Hồi nhỏ, mỗi khi ấm ức, từng vô mơ ước Tiền Quế Hoa sẽ ôm , dỗ dành một câu. tất cả tình thương bà đều dành cho Lục Kiệt và Lục Phàm.
Giờ phút , tất cả tan biến.
Mẹ và em gái thật sự yêu thương .
lúc , nhân viên phục vụ gõ cửa. Tô Tĩnh Uyển mới buông con trai .
Khi món ăn dọn lên đầy đủ, bà nhớ lời con gái trai ăn khỏe, nên liên tục gắp thức ăn, ân cần hỏi han.
Lục Nghiễn chỉ đáp ngắn gọn, nhưng trong lòng ấm lên.
Đến khi tin cháu ngoại, Tô Tĩnh Uyển càng nôn nóng gặp ngay.
Lục Nhã ở bên cạnh, bèn rót nửa ly rượu cho chị dâu:
“Sao , những năm qua vất vả cho chị quá . Nếu chị và giáo sư Thẩm, chắc chắn em thể tới hôm nay. Em kính chị một ly.”
Thẩm Thanh Nghi dậy, nâng ly:
“Chị và ba chị cũng thấy hạnh phúc và tự hào khi Lục Nghiễn.”
Nghe thế, Phùng Vi kìm , lén cô. Quả đúng là một dịu dàng, thấu hiểu, rộng lượng. Hai thật sự xứng đôi.
Cô hít sâu, cúi đầu tiếp tục ăn.
Lục Nhã chẳng nhận vẻ mặt khác lạ của Phùng Vi, rót cho cô một ly:
“Chị Vi Vi cũng uống với em nhé.”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Thấy định mời rượu Phùng Vi, Lục Thừa Bình lập tức lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-380.html.]
“Chị Vi Vi, nhà họ Lục chúng sẽ đông vui lắm, chị nhớ thường xuyên qua chơi nhé.”
Phùng Vi gượng , chạm ly.
Lục Nghiễn bầu khí ấm áp bàn, sang Lục Thừa Bình. cuối cùng nuốt những lời bụng, chỉ rót nửa ly rượu, kính :
“Mẹ, con mời một ly.”
Chữ “” , từng gọi Tiền Quế Hoa vô , đổi chỉ là sự lạnh nhạt.
giờ, mỗi gọi, nhận đáp ấm áp.
Thêm cả ánh mắt chan chứa quan tâm của em gái.
Tô Tĩnh Uyển vốn uống rượu, nhưng con trai kính, bà nào nỡ từ chối, liền uống một ngụm nhỏ.
Bữa cơm kéo dài tới tận ba giờ chiều, vì về đón An An nên đành kết thúc.
Lục Nhã và kiên quyết cùng Lục Nghiễn, Phùng Vi tất nhiên cũng theo.
Lục Thừa Bình thì một mực chịu rời, bây giờ điều quan trọng nhất của chính là tranh thủ tạo thiện cảm mặt Lục Nghiễn.
Nhất là khi ánh mắt dành cho ban nãy, rõ ràng điều gì đó.
Vì sự nhiệt tình của và em gái, Lục Nghiễn tiện từ chối, đành đồng ý.
Anh và Lục Thừa Bình mỗi lái một xe. Mẹ và vợ chung xe với , còn Lục Nhã và Phùng Vi cùng Lục Thừa Bình.
Trên đường, Lục Nhã phấn khích thao thao bất tuyệt:
“Không ngờ trai chỉ kết hôn, mà còn cả con . Chị dâu còn giỏi giang như thế nữa!”
Cô tới giờ vẫn cảm giác như đang mơ.
Phùng Vi mỉm :
“Mau gọi điện báo cho chú Lục , chú chắc sẽ mừng lắm. Không ngờ chuyên ngành của Lục Nghiễn trùng với ba em, đúng là ý trời sắp đặt.”
Lục Nhã gật gù đồng ý:
“Còn giỏi hơn cả bố nữa.”
Phùng Vi ngạc nhiên:
“Bố em vốn cũng giỏi mà, đặc biệt trong ngành hóa học.”
Lục Nhã mắt cong cong :
“Em là ngoại hình đó.”
Phùng Vi: !!!
Còn bên , trong xe Lục Nghiễn, và vợ trò chuyện hòa hợp, thấy lòng nhẹ nhõm.
“Thanh Nghi, cảm ơn con và ba con nhiều lắm. Nói cho cùng, ba con và ba Lục Nghiễn vốn cùng một chuyên ngành. May mà nó gặp giáo sư Thẩm.”
Nói đến ba Thẩm, bà thở dài tiếc nuối.
Thẩm Thanh Nghi vội tiếp lời:
“Mẹ, con từng , ba con và con gặp Lục Nghiễn cũng là may mắn. Nếu , vụ án của ba chẳng bao giờ mới sáng tỏ.
Hơn nữa, con vốn thích từ .”
Nghe câu , khóe môi Lục Nghiễn khẽ cong. Vợ trông điềm đạm, nhưng đôi lúc chẳng ngại ngần bày tỏ.
Tô Tĩnh Uyển càng thêm hài lòng với con dâu:
“Đợi ít lâu nữa, con và Lục Nghiễn cùng sang nước ngoài. Mẹ và ba còn vài chuyện giao cho hai đứa.”
Thẩm Thanh Nghi suy nghĩ :
“Con thì , chỉ sợ phận của Lục Nghiễn đặc biệt, xuất cảnh chắc khó, qua nhiều xét duyệt.
Bố dạo bệnh tình ạ?”
Cô cũng thoáng lo lắng.
Tô Tĩnh Uyển gật đầu:
“Ừ, bác sĩ tình hình mấy khả quan.”
Bàn tay cầm lái của Lục Nghiễn siết chặt, trầm giọng:
“Con sẽ thử nghĩ cách.”
Bà , dịu giọng:
“Nếu thật sự , và Lục Nhã sẽ về nước nữa, đưa ông sang. một sản nghiệp và giấy tờ, giao tận tay cho con.”