Tưởng Vinh hít sâu một —— nhất là cả đời cưới vợ thì hơn.
Bà Lão phu nhân Tưởng liếc con trai thứ một cái, giọng lạnh lùng:
“Yên tâm, vợ con chỉ cần giữ bổn phận, điều gì trái đạo lý, sẽ khó. Dù cũng từng dâu mà.”
Nói xong, bà gọi:
“Dì Hoàng, theo sang Đông Thị uống .”
Dì Hoàng từ bếp bước :
“Thế còn bữa trưa của nhị thiếu thì ạ?”
Tưởng Vinh dậy:
“Để dì Lưu nấu .”
“Được, dặn .”
Tưởng Vinh về phòng, tiếp tục báo cáo.
…
Tưởng Thành lái xe đến nhà họ Lục, liền thấy Vị An lưng Lục Nghiễn, gì đó.
Lục Nghiễn để tâm, vẫn cúi đầu lật một bản thảo trong tay, hề ngẩng mặt.
“Vị An.” Tưởng Thành bước , đồng thời khách khí chào:
“Lục , xin phiền.”
Lúc Lục Nghiễn mới khép tập bản thảo, chậm rãi lên, ánh mắt dừng Tưởng Thành, nhã nhặn:
“Tưởng Tư lệnh.”
Tưởng Thành gật đầu:
“Đã quấy rầy, đưa Vị An về.”
Thấy còn giữ thể diện, Lục Nghiễn chỉ nhàn nhạt gật:
“Ừ.”
Tưởng Thành nắm tay Vị An:
“Về thôi.”
Vị An lập tức giằng , giọng ai oán hướng về phía Lục Nghiễn:
“ rõ chỉ là hiểu lầm, chứ cố ý nhằm , ép đến đường cùng như ?”
Nói cả buổi mà nhận lấy một câu đáp , thật từng gặp ai kiêu ngạo đến thế.
Ánh mắt Lục Nghiễn dừng mặt cô:
Vịt Trắng Lội Cỏ
“Có thể sinh hiểu lầm thế , là vì cô coi thường Tưởng Thành, coi thường ?”
Vị An khựng , mất một lúc mới hiểu ý, mặt liền tái nhợt, sang Tưởng Thành:
“Em bao giờ nghĩ là kẻ lăng nhăng, thấy đàn bà liền động lòng.”
Lục Nghiễn mỉm :
“Thế thì cô coi thường ?”
“Không, ý đó. Lục xuất sắc thế , bất kỳ phụ nữ hiểu chuyện nào cũng .”
Lục Nghiễn gật đầu:
“Thêm một câu nữa, e là vượt giới hạn .”
Tưởng Thành lập tức :
“Cảm ơn Lục , phiền. Vị An, về thôi.”
Giọng cao, thậm chí còn phần nhã nhặn, nhưng mang theo khí thế mệnh lệnh.
Nói xong liền kéo tay vợ cửa, đưa lên xe , để tài xế lái xe khác về.
Trong xe, Tưởng Thành ghế lái, mặt lạnh.
Vị An hiếm khi thấy chồng nghiêm khắc thế :
“Sao ?”
“Em để đến cầu xin Thẩm Thanh Nghi?”
Nghĩ đến bà cụ, Vị An liền khó chịu:
“Bên ngoài đồn thổi khắp nơi, chỉ mỉa mai, thật chẳng hiểu đó .”
“Đủ . Anh , bất kể đồn thế nào, cũng cùng em đối mặt.” Giọng Tưởng Thành trở nên lạnh lẽo.
Vị An ngẩn , nhớ —— chồng nổi giận cũng là vì chồng.
“Mẹ mách ?”
“Anh chỉ hỏi, em ?”
“… Vì Thẩm Thanh Nghi kính trọng , nên em mới cùng. Hôm nay em tìm mấy chị em quen cũ, họ đều tránh mặt. Em chịu ấm ức thế nào cũng , nhưng thiên hạ đồn thổi về …”
“Được . Từ mai, chủ động xin tạm ngưng công tác, ở nhà cùng em suy xét.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-371.html.]
Vị An hoảng hốt:
“Anh chẳng tự thừa nhận ? Sau trở , thế nào?”
“Nếu thế, em còn định quậy đến bao giờ? Trong lòng , và em đều quan trọng như , hiểu ?”
“… Em ở nhà tự kiểm điểm là . Anh đừng xin nghỉ, nếu nhà họ Lục hả hê c.h.ế.t mất, đặc biệt là Lục Thừa Chi. Em nghi ngờ chính bọn họ tung tin, thêm mắm dặm muối, nhằm .”
“Đợi đến khi nào em thật sự nhận , mới trở đơn vị.”
“Đừng mà, Thành, em xin là , ? Anh mà mất chức, thiên hạ càng buông lời độc địa, đến lúc đó nước miếng cũng đủ dìm c.h.ế.t chúng .” Vị An lóc.
“Đây là cái giá chịu.” Giọng ông lạnh cứng, nhượng bộ.
Vị An khuôn mặt kiên định của chồng, thể lay chuyển, liền phịch xuống ghế , nghẹn lời.
…
Về đến nhà, Tưởng Thành thấy Tưởng Vinh đang ăn mì:
“Mẹ ?”
Không ngờ về sớm thế, Tưởng Vinh ngẩn, cúi đầu bát:
“Đi khám bác sĩ.”
Trong lòng Tưởng Thành tràn đầy áy náy, khẽ thở dài:
“Lát nữa sẽ đến quân khu xin tạm ngưng công tác, ở nhà cùng vợ kiểm điểm.”
“Xin nghỉ?” Nghe , Tưởng Vinh suýt phun cả mì, hồi lâu mới hồn:
“Anh chờ về hãy , dạo sức khỏe bà , đừng chọc giận nữa.”
Tưởng Thành xưa nay từng nghi ngờ sự ngay thẳng của em trai, liền gật:
“Được.”
Đến gần hai giờ trưa, bà cụ về nhà, thấy xe con cả và con dâu liền bảo Dì Hoàng đỡ lên.
Tưởng Vinh lập tức lên:
“Mẹ, thư phòng với con một lát.”
Bà theo , xuống, bảo dì Hoàng lui :
“Vợ chồng cả con thế nào?”
“Anh nổi giận, còn sẽ xin nghỉ việc, cùng chị dâu kiểm điểm. Mẹ quá .”
Bà ngó con trai thứ, khôi ngô tuấn tú nhưng phần thiếu khéo léo, chỉ nhạt:
“Thì để nó xin.”
“Anh cả mà rời vị trí, chỉ cần biến động, lập tức trở mặt, chia rẽ, thời thế mà hành động.”
Bà :
“Đấy là con thôi.”
Tưởng Vinh: !!!
Anh im bặt.
“Được . Mẹ , cả con rơi xuống mười tám tầng địa ngục cũng tự lên. Nó chỉ mù mắt, ngoài cái gì cũng tin tưởng nó.”
Rồi bà dời mắt sang bàn việc:
“Ngày mai con về đơn vị ngay, chậm trễ.”
“Vâng.”
…
Vừa khỏi thư phòng, bà thấy Tưởng Thành dẫn vợ đến.
“Mẹ, con Vị An xin . Chiều con sẽ đến đơn vị xin nghỉ phép, nhân tiện thời gian đưa khám.”
Khí thế của bà cụ chợt yếu :
“Nhà chủ , con thì . Còn xin thì thôi, già thế còn so đo gì. Chỉ mong đừng coi như hầu là .”
Không ngờ bà vẫn cố tình ám chỉ mặt chồng, Vị An liền phản bác:
“Mẹ, con bao giờ coi như hầu hạ chứ? Xin đừng cố ý mặt Thành.”
Bà cụ thở dài:
“Thôi, vẫn như , ấm ức thì tự nuốt, bệnh tự khám.”
“Mẹ…”
“Đủ , Vị An. Mẹ từng lén mách gì con mặt Thành. Dù oan nhiều năm, cũng nhịn, bằng đến giờ Thành mới .
Nếu con thực sự tôn trọng chồng, thì hãy tôn trọng cả lựa chọn và gia đình của .”
Vị An hít mạnh, hồi lâu cúi đầu:
“Xin .”
lúc Tưởng Vinh bước , trông thấy cảnh , liền rón rén rút lui, sợ chuyện rắc rối.