Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 360
Cập nhật lúc: 2025-09-08 15:27:49
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên mặt Tưởng Vinh chút biểu cảm nào, hỏi Thẩm Thanh Nghi:
“Còn gì nữa ?”
Vị An sắp đến nơi, vội vàng tự thú:
“ nên dẫn lái xe chặn đường cô, ép cô cúi đầu, ngoài còn gì khác nữa.”
Nghe xong, lão phu nhân Tưởng tức đến run cả . Nếu Thẩm Thanh Nghi mà gặp chuyện gì trong tay Vị An, thì Tưởng Thành cũng tiêu đời:
“Thật là trời cao đất dày, tạo nghiệp quá! Tưởng Thành, tự con xem , chuyện còn thể thống gì? Nhà là gia đình quân nhân, ngược dòng lên hai đời cũng từng ai loại chuyện thế …”
Tưởng Thành cũng hết sức kinh hãi, nửa ngày nên lời, chỉ liếc Thẩm Thanh Nghi, mà nên mở miệng thế nào.
Chu Hàn tức đến siết chặt nắm đấm, bước lên với Thẩm Thanh Nghi:
“Hà tất coi trọng cái việc ăn rách nát nhà họ? Một nghìn đồng cũng dám lấy để sỉ nhục ? Thật đúng là nực .
Lần còn ai dám như thế với em, cứ với , lấy tiền đập c.h.ế.t nó luôn cho .”
Nói xong, ánh mắt rơi thẳng xuống Vị An, hung hăng trừng mắt :
“Với cái loại hành vi của cô, mà cũng xứng tới xin Thanh Nghi ?”
Thải Tình tức nghiến răng, chằm chằm Vị An:
“Nhà chúng chấp nhận lời xin của các , mau cút .”
Cô định tiến lên đẩy Vị An ngoài, thì Tưởng Thành đưa tay ngăn :
“Đồng chí, chúng sẵn sàng chấp nhận sự trừng phạt của Thẩm Thanh Nghi, xin đừng tự tiện động thủ.”
Lời Tưởng Thành khách khí, nhưng ở lâu cao, chỉ cần giọng lạnh liền mang theo áp lực bức . Lục Thải Tình lùi mấy bước, kéo tay Thẩm Thanh Nghi:
“Chị hai, em cho phép chị cứ thế tha thứ cho cô . Quá lắm , dựa cái gì bọn họ xin thì nhận?”
Thẩm Thanh Nghi Tưởng Thành, giọng nhạt:
“Tưởng Tư lệnh, nghĩ nên trừng phạt cô thế nào? Hay là trừng phạt cả hai vợ chồng các ?”
Tưởng Thành sững , liếc sang Vị An, vẫn câu nào.
Thẩm Thanh Nghi liền hiểu:
“ trừng phạt , còn xem ý Tưởng thế nào. Các nghĩ xong hãy tới xin . Hôm nay chỉ giữ bác Tưởng, để may cho bà hai bộ quần áo, chuyện khác bàn.”
Một lúc Tưởng Thành mới mở miệng:
“Quấy rầy . sẽ để Vị An về nhà tự kiểm điểm.”
“Chỉ kiểm điểm thôi ?” – Chu Hàn lạnh giọng mỉa mai –
“Đừng để cô thổi gió bên gối vài câu coi như xong chuyện.”
Sắc mặt Tưởng Thành khó coi, nhưng vẫn giữ phong độ nên :
“Là sơ suất của . Vẫn câu đó, đồng chí Thanh Nghi đưa bất cứ điều kiện nào, cần bồi thường thế nào, đều đồng ý.”
Thẩm Thanh Nghi Tưởng Thành:
“Tư lệnh Tưởng, ngay từ ngày đầu gặp , cảm nhận sự giáo dưỡng và tôn trọng. Nếu cái khởi đầu , những mối ăn của chẳng thuận lợi. Còn cảnh sát Tưởng cũng từng nhiều giúp đỡ và chồng , đó là lý do từng xé toạc mặt với lão phu nhân Tưởng
Giờ điều kiện duy nhất của là: đừng dẫn cô đến nữa, và từ nay đừng để thấy cô .”
Thẩm Thanh Nghi nhận lời xin , nhưng lời chừng mực, khiến thể mặt dày mà cầu xin thêm.
Tưởng Thành im lặng hồi lâu, cuối cùng dắt Vị An ngoài.
Tưởng Vinh định theo, nhưng Lão phu nhân Tưởng gọi giật :
“Quay ! Đừng nghĩ tới chuyện lái xe đưa họ , để bọn họ tự về, để chúng nó thời gian mà tự kiểm điểm. Tưởng Thành sẽ dám giận con .”
Để cả hai vợ chồng suy nghĩ thật kỹ.
An An bóng lưng Tưởng Thành và Vị An, mím môi, nheo mắt.
Cậu bé từ Lão phu nhân Tưởng tụt xuống, tới nắm tay Thẩm Thanh Nghi, áp khuôn mặt nhỏ bé đầy thương xót tay cô.
Thẩm Thanh Nghi khẽ xoa đầu con:
“Mẹ .”
Chu Hàn liếc Lão phu nhân Tưởng, ánh mắt lạnh lẽo, như thể bà mà dám mở miệng xin xỏ thì cũng sẽ mời ngoài luôn.
Thẩm Thanh Nghi liền bảo Lục Thải Tình:
“Pha cho Lão phu nhân Tưởng một tách .”
Lão phu nhân Tưởng kéo Thẩm Thanh Nghi xuống:
“Con bé , chịu ấm ức lớn như thế mà hé một lời. Cũng tại bà già , tuổi cao chỉ nghĩ tới an nhàn, chẳng quản chuyện ngoài, ai ngờ thành thế . Thật ngại quá.”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Cuối cùng, cả Lão phu nhân Tưởng lẫn Tưởng Vinh đều ai mở miệng cầu xin cho Vị An. Một trò chuyện với Thẩm Thanh Nghi về việc may đồ, một thì thong thả ăn hạt dưa, dường như gặp khó xử chẳng chị dâu ruột của .
An An cùng Chu Hàn tiếp tục chơi Sudoku, thỉnh thoảng Tưởng Vinh liếc sang quan sát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-360.html.]
Thấy An An mím môi, Chu Hàn xoa đầu bé:
“Sao thế nhóc, thắng mà vui ?”
“Chú nhường con.”
“Chú nhường con…” – Chu Hàn cãi chày cãi cối.
Trẻ con mà thua thì càu nhàu, đòi nghiên cứu tìm cách thắng , mà thì đủ kiên nhẫn đấu trí lâu như .
thua chẳng khéo, nhóc con thấu.
An An liền thu bút vở , quyết chơi nữa. Chu Hàn như trút gánh nặng, sang Tưởng Vinh:
“Cảnh sát Tưởng quả là công tư phân minh.”
Tưởng Vinh tiện tay hất vỏ hạt dưa lên bàn, đôi chân dài bắt chéo tự nhiên:
“Chẳng lẽ còn thể khác ?”
“Hy vọng khi Lục Nghiễn trở về, vẫn giữ như thế.”
Tưởng Vinh :
“Không phiền lo, lo mà chuẩn tiền để ném .”
Chu Hàn hừ một tiếng:
“Cô chị dâu của còn chẳng xứng.”
Tưởng Vinh gật đầu:
“ là xứng.”
Quả là một câu đ.â.m vỗ, khiến tài nào phản bác . Hóa Chu Hàn trông cợt nhả , mà cũng là tinh khôn.
Một bên chơi Sudoku cùng An An, một bên lặng lẽ quan sát sắc mặt con Thẩm Thanh Nghi.
Đây chính là rạch ròi địch – .
Phải công nhận, bên cạnh Lục Nghiễn chẳng kẻ ngốc nào cả.
Cứ ngỡ Thẩm Thanh Nghi là dễ chuyện, chỉ cần cả nhà họ tự đến xin là sẽ bỏ qua.
Dù phận của và cả cũng đủ nặng ký. Không ngờ cô chẳng những nhận, mà còn ném trái bóng trở cho cả.
Tốt thôi. Hy vọng chị dâu thật sự nhớ kỹ, cũng mong cả tỉnh táo .
…
Tưởng Thành nắm tay Vị An bước khỏi khu nhà. Thời tiết lạnh lẽo, gió rét thổi qua mặt Vị An, khiến cô kìm mà hắt .
Cả đoạn đường hai chẳng lời nào. Cuối cùng, Vị An nhịn , lên tiếng:
“Em , Thẩm Thanh Nghi sẽ dễ dàng tha thứ em .”
Tưởng Thành hai tay đút túi, ngẩng đầu hít một thật sâu:
“Nếu chỉ là chuyện đầu tiên, lẽ cô còn bỏ qua. những chuyện đó, lớn thì là: Lục Nghiễn ở tiền tuyến ngày đêm nghiên cứu, còn gia đình ở hậu phương sỉ nhục. Tính chất vô cùng nghiêm trọng. Em cho chặn đường, cố ý gây thương tổn, chỉ cần tệ thêm một bước, em đồn công an .”
“Vậy giờ ?” – Vị An giọng nghẹn ngào.
“Cứ chờ .” – Tưởng Thành gương mặt hoảng hốt của vợ, an ủi: –
“Được , chuyện gì sẽ cùng em gánh chịu.”
“Xin .” – Vị An hối hận đến cực độ.
“Chỉ cần em thật sự nhận sai lầm thì . Nếu em còn tiếp tục như , sẽ cùng em diệt vong.” – Tưởng Thành nắm tay vợ, dịu giọng.
Vị An , lắc đầu:
“Xin , Tưởng Thành, em sẽ tái phạm nữa.”
Tưởng Thành đưa tay lau nước mắt cho cô:
“Được , đừng nữa.”
Tối đến, Tưởng Vinh cùng Lão phu nhân Tưởng về nhà. Xe dừng cửa, bước xuống liền thấy Phùng Vi – từng cùng Lục Nhã – cùng mấy chị em nhà họ Lục đang định trong.
Anh khựng , lập tức Lão phu nhân Tưởng mắng:
“Đừng , nhà họ Lục chẳng ai cả.”
Nghe tiếng, Phùng Vi đầu thấy Tưởng Vinh, liền tươi chào:
“Cảnh sát Giang.”
Tưởng Vinh gật nhẹ, ánh mắt liếc về phía cửa lớn nhà họ Lục.
Phùng Vi chợt thông minh đáp lời:
“Lục Nhã về, cô chút việc, sẽ tới trễ một chút.”