Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-07-02 08:55:35
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Tịch Học khẽ giật mình, nhìn An An - đứa trẻ giống Lục Nghiễn như đúc, hỏi: "Ba cháu cái gì cũng biết sao?"  

An An ngẩng mặt lên, gật đầu mạnh: "Ừm, gần như thế ạ. Ba còn kể nhiều chuyện con chưa từng tưởng tượng được nữa."  

Hạ Tịch Học ôm An An vào lòng: "Thế ba cháu thường kể gì cho cháu nghe?"  

Lục Nghiễn và An An cũng chưa ở cùng nhau bao lâu, còn cậu ta là người đã đồng hành cùng cậu bé từ lúc sinh ra đến giờ.  

Chẳng lẽ quan hệ huyết thống nhất định quan trọng hơn sự đồng hành lâu dài?  

Cậu ta cũng muốn biết Lục Nghiễn có sức hấp dẫn gì mà khiến An An chấp nhận và yêu quý anh trong thời gian ngắn như vậy.  

An An đặt robot xuống, chống cằm suy nghĩ một lúc, bỗng mắt sáng lên: "Cháu kể chú nghe chuyện chú không tưởng tượng được nhé!"  

"Được!" Hạ Tịch Học khoanh chân, ôm An An vào lòng, ánh mắt đầy mong đợi.  

"Bố cháu nói vệ tinh dẫn đường của nước A có thể kiểm soát máy bay, tàu thuyền, lục quân, phương tiện mặt đất và tàu vũ trụ quỹ đạo thấp trên toàn cầu, còn cung cấp vị trí ba chiều chính xác cao liên tục trong thời gian thực. Nếu tiếp tục phát triển, tương lai chiến tranh có lẽ sẽ hoàn toàn thông tin hóa."  

Hạ Tịch Học khó tin: "Ba cháu nói với cháu mấy thứ này?"  

Những thứ này ngay cả cậu ta còn không hiểu, An An lại thích nghe? Ánh mắt  cậu ta chớp chớp: "Mấy thứ này xa vời lắm, cháu cũng thích nghe à?"  

An An gật đầu: "Không xa đâu ạ. Bố cháu nói nếu Trung Quốc không phát triển vệ tinh dẫn đường bằng mọi giá, quốc phòng sẽ bị động. Một khi xảy ra chiến tranh, hậu quả khôn lường."  

"Kinh tế muốn phát triển ổn định, thậm chí hội nhập quốc tế, đều cần quốc phòng mạnh. Kinh tế dân sinh liên quan đến từng người dân mà."  

Hạ Tịch Học kinh ngạc nhìn An An. Đây là nhận thức của một đứa trẻ 4 tuổi? Thì ra Lục Nghiễn dạy con như thế.  

Cậu ta tưởng trẻ con chỉ cần sách tranh, đồ chơi và bánh kẹo là đủ.  

An An đúng là khác biệt. 

May mà cậu ta cũng hiểu chút ít về kinh tế quốc tế. Cậu ta đồng tình với Lục Nghiễn, tiếp lời:

"Đúng vậy, nếu Trung Quốc muốn phát triển kinh tế, phải gia nhập WTO. 

Muốn vào WTO, phải đàm phán với nhiều nước, đó là lúc thử thách sức mạnh tổng hợp."  

"Cháu có muốn nghe chú giải thích WTO là gì không?"  

An An chớp mắt: "Chẳng phải là tổ chức các nước lập ra để cùng nhau buôn bán sao ạ?"  

Cậu bé không hứng thú lắm. Nghe chú Hạ nói đến đàm phán đa quốc gia, lại liên quan kinh tế, cậu bé đã hiểu.  

Hạ Tịch Học lại một lần nữa kinh ngạc. Đứa trẻ như An An quá thông minh.  

Khả năng ghi nhớ, thấu hiểu và tìm tòi vượt xa trẻ cùng tuổi.  

Vậy Lục Nghiễn rốt cuộc là người thế nào?  

Thanh Nghi xem An An như mạng sống. Nếu An An kiên định chọn Lục Nghiễn, chỉ cần Lục Nghiễn không đề nghị ly hôn, cả đời này cậu ta cũng không có cơ hội.  

Đúng lúc cậu ta chán nản vô cùng, cánh cửa phòng Thẩm Thanh Nghi "cót két" mở ra.  

Cô vẫn còn hơi mơ màng, nhưng ngay lập tức nhận ra người bên cạnh An An: "Hạ Tịch Học."  

Hạ Tịch Học vội đứng dậy bước tới: "Chị đỡ hơn chưa?"  

Thẩm Thanh Nghi gật đầu: "Ừ, đỡ nhiều rồi. Tình hình thầy Tiền thế nào?"  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-136.html.]

"Qua cơn nguy kịch rồi, nhưng chưa qua khỏi. Chị muốn đến thăm không?"  

Thẩm Thanh Nghi vẫn còn mệt, khẽ đáp: "Ừ."  

Dù sao cũng phải đến thăm một chuyến.  

Cô bước ra sân sau rửa mặt, quay lại phòng khách bảo An An: "Đi thôi, theo chú Hạ đi thăm ông Tiền nào."  

"Vâng ạ!"  

Khi An An quay người, Thẩm Thanh Nghi nhìn thấy món đồ chơi mới trên bàn - món đồ chơi to hơn bất kỳ món nào trước đây. 

Cô nhíu mày, trách Hạ Tịch Học: "Sao em lại mua đồ đắt tiền thế này cho thằng bé nữa?"

Hạ Tịch Học vừa bước ra cửa vừa nói mà không quay đầu lại: "Đắt đỏ gì đâu, An An thích là được rồi."  

Thẩm Thanh Nghi không biết nói gì hơn, chỉ cảm thấy mình lại nợ cậu ta một ân tình.  

Cô dắt An An lên xe Hạ Tịch Học, xe chạy một mạch đến bệnh viện lớn nhất kinh đô.  

Theo Hạ Tịch Học lên tầng năm, cuối cùng cô cũng thấy Tiền Phạm Tây mặc bộ đồ bệnh nhân, người đầy dây truyền dịch.  

Bên cạnh thầy còn có mấy người, ngoài Phạm Lỗi, Hạ Hi Nghênh và hai con trai thầy Tiền, những người khác cô đều không quen.  

Hạ Tịch Học dẫn Thẩm Thanh Nghi đến gần, Tiền Phạm Tây đã yếu ớt giơ tay về phía cô.  

Thẩm Thanh Nghi bước tới ngồi xuống, lòng dâng lên nỗi xót xa, nghẹn ngào gọi: "Thầy!"  

Tiền Phạm Tây liếc nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người con trai mình: "Các con ra ngoài trước đi, thầy có vài lời muốn nói riêng với Thanh Nghi."  

Mọi người đều ngạc nhiên, bình thường cụ Tiền tuy có quan tâm đến Thẩm Thanh Nghi, nhưng cô không phải học trò xuất sắc nhất.  

Nhưng lúc này, không ai dám hỏi nhiều, đều ngoan ngoãn rút lui.  

Vịt Trắng Lội Cỏ

Khi cửa phòng bệnh đóng lại, Tiền Phạm Tây mới cất giọng già nua khàn đặc: "Thanh Nghi, vụ án của ba con đừng điều tra nữa, hãy sống tốt với Lục Nghiễn."  

Thẩm Thanh Nghi hơi tròn mắt: "Thầy biết điều gì sao?"  

Tiền Phạm Tây thở dài: 

"Trước khi con đến học nghề, ba con đã lén nói với thầy. Ông ấy biết quan hệ giữa thầy và nhà họ Phạm, chủ động đề nghị viết thư giới thiệu cho Phạm Lỗi vào đại học HF nước A. Lúc đó thầy không để ý, chỉ nói sẽ xem năng khiếu của con, không ngờ chưa đầy nửa tháng, Phạm Lỗi đã nhận được giấy báo nhập học của HF."  

"Thầy khi đó rất chấn động, đã cho người điều tra lai lịch ba con..."  

Tiền Phạm Tây hít một hơi, tiếp tục: "Phát hiện địa vị xã hội và thanh danh của ông ấy trong lĩnh vực chuyên môn đều rất cao."  

"Hơn nữa luận văn của ông ấy được quốc tế công nhận, nếu không bức thư giới thiệu đó không thể khiến Phạm Lỗi nhanh chóng nhận được giấy báo nhập học như vậy. Người như thế, ai dám động vào? Vụ án này rõ ràng nhiều điểm đáng ngờ, nhưng kết tội lại nhanh như vậy, ắt phải có người đứng sau."  

"Loại án này, con muốn lật lại rất khó, một khi thất bại, còn liên lụy đến tương lai chính trị của Lục Nghiễn và An An sau này."  

"Đặc biệt là Lục Nghiễn, lúc xảy ra chuyện, với hoàn cảnh của con, căn bản không thể kết hôn với anh ta. Nhưng thầy không biết chuyện gì đã xảy ra, hai người vẫn đến được với nhau. Vì vậy việc con cần làm bây giờ không phải theo Hạ Tịch Học đến Phượng Thành tìm nhân chứng, mà là để mọi người dần quên đi chuyện này."  

"Những năm qua con và An An chịu bao nhiêu thiệt thòi? Thầy đều nhìn thấy cả."  

Thẩm Thanh Nghi trầm mặc hồi lâu, mới khẽ nói: 

"Thầy ơi, con biết thầy lo cho con, nhưng như thế với ba con không công bằng. Những điều thầy nói con đã nghĩ đi nghĩ lại trăm lần ngàn lẻ, cũng đã cân nhắc đắn đo. Đã lựa chọn thì ắt phải từ bỏ một số thứ, trả giá nhất định. Trên đời vốn không có cách nào vẹn cả đôi đường."  

"Con đã chuẩn bị tinh thần từ bỏ những thứ đó rồi."

 

Loading...