Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-07-02 08:54:23
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Lục Nghiễn!” Thẩm Thanh Nghi hốt hoảng kêu lên, sau đó liền đưa đôi lót giày còn lại trong tay ra trước mặt anh:
“Đôi anh đang đi có cần lót thêm không?”
Lục Nghiễn nhận lấy miếng lót giày từ tay cô, khẽ ừ một tiếng: “Ừm.”
Thẩm Thanh Nghi lùi về sau hai bước, chủ động kéo giãn khoảng cách với anh. Cô sợ anh lại nói điều gì khiến mình khó xử, bèn vội vàng nói:
“Em đi xem An An thế nào rồi.”
Khoảng cách lúc nãy quá gần, cô còn nghe rõ hơi thở nặng nề của anh.
Lục Nghiễn nhìn bóng lưng cô như chạy trốn, trong lòng cảm thấy mất mát.
Cúi đầu nhìn đôi lót giày trong tay, rồi lại nhìn đôi giày dưới gầm giường và cả đôi đang mang trên chân — tất cả đều do cô mua.
Anh nắm chặt đôi lót giày, đi tới mép giường, ngồi xuống một cách vô hồn.
Một lúc sau mới bật ra một tiếng cười tự giễu, rồi quay đầu nhìn thấy khối rubik con trai để trên giường. Anh đưa tay nhặt lấy, xoay nhanh khối rubik trong tay.
Như thể chỉ khi làm như vậy mới có thể ngăn chặn dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu.
Cho đến khi An An tiến lại gần, thốt lên kinh ngạc, anh mới bừng tỉnh, dừng tay lại.
“Ba ơi, ba siêu thật đó! Con đã thử xếp một mặt cùng màu cũng khó lắm rồi, mà ba làm được tận bốn mặt luôn!”
Lục Nghiễn đưa khối rubik cho An An. Cậu bé đón lấy, ngẩng đầu nhìn anh, mới phát hiện gương mặt ba chẳng có chút biểu cảm vui vẻ hay ngạc nhiên nào cả.
Trước kia mỗi lần được khen, anh đều sẽ mỉm cười nhẹ.
“Ba ơi, ba sao thế ạ?”
Lục Nghiễn yếu ớt xoa đầu con trai, kéo cậu lại gần, khẽ hỏi:
“An An, con có muốn mãi mãi sống với ba không?”
An An gật đầu không do dự:
“Tất nhiên rồi! Trên đời này còn ai chơi với con vui như ba nữa đâu.”
Lục Nghiễn thấy lòng nhẹ đi một chút, lại hỏi tiếp:
“Nếu sau này mẹ phải đi làm việc, không ở với ba nữa, con muốn ở với ai?”
An An chớp mắt, mỉm cười:
“Ba mẹ đâu phải chưa từng xa nhau. Xa rồi lại về thôi. Con với mẹ sẽ đợi ba.”
Lục Nghiễn lập tức ôm con trai vào lòng, điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó lấy khối rubik từ tay con, hỏi:
“Muốn ba dạy con không?”
An An gật đầu lia lịa:
“Dạ muốn!”
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc đã một tuần.
Phùng Nhị Nhu lại mang thêm một xấp lót giày đến. Dù trong lòng cô không nghĩ Thẩm Thanh Nghi thật sự cần những thứ này, nhưng lời đã hứa thì phải làm cho trọn.
Lần này cô còn mang theo bánh nếp và nước mát do tự tay mình làm.
Thẩm Thanh Nghi nhận lấy chai nước mát lớn từ tay cô, rót ra cốc nếm thử, vừa uống một ngụm mắt đã nheo lại vì ngon:
“Cái này ngon thật đấy, chị tìm nguyên liệu ở đâu vậy?”
“Anh chị đi khắp các chợ và tiệm thuốc Bắc để tìm đó. Lần trước bảo em đến nhà chị chơi, Xuân Nhi mong mãi mà chưa thấy.”
Thẩm Thanh Nghi cười:
“Mai em tới. Hôm nay chị đến đặc biệt để đưa mấy thứ này à? Dạo này buôn bán sao rồi?”
Phùng Nhị Nhu tươi cười:
“Tốt lắm, chị đợi em đến nhà đấy nhé. Không ngờ anh trai chị làm ruộng thì không giỏi, mà buôn bán thì nhanh nhạy lắm, mới vài ngày mà đã có kha khá khách quen rồi. Anh ấy sợ khách ăn mãi một vị sẽ chán, nên bắt chị làm thêm mấy loại nhân khác nữa.
Ban đầu chỉ làm nhân cải khô đậu hũ, bây giờ đã có thêm nhân thịt xào nấm hương, vị cay và không cay — tổng cộng bốn loại. Em thử đi, xem thích loại nào, mai chị mang thêm qua.”
Thẩm Thanh Nghi liếc nhìn giỏ tre đựng trên bàn, ước chừng phải có tới mười cái:
“Vậy tối nay khỏi gọi cơm nữa, ăn bánh nếp luôn.”
Loại bánh nếp này được làm từ bột gạo xay mịn, sau đó xào lên thành bánh, bên trong bọc nhân rồi đem hấp chín, ăn rất ngon.
Thẩm Thanh Nghi nhìn Phùng Nhị Nhu đang ngồi trước mặt, chỉ mới mười mấy ngày, dù vẫn mặc bộ đồ cũ sờn và ngắn, nhưng thần thái trên người cô đã hoàn toàn khác hẳn.
Phùng Nhị Nhu khẽ nói:
“Đơn ly hôn của chị được duyệt rồi, giờ chỉ còn đợi Lưu Dũng có thời gian tới ký nữa là xong.”
“Dạo gần đây chị không gặp anh ta sao?” Thẩm Thanh Nghi hỏi.
Phùng Nhị Nhu lắc đầu:
“Nhưng hôm nay chị đến chỗ chủ tịch Lưu, chị ấy nói với chị là Lưu Dũng mấy lần đến tìm, xin chị ấy địa chỉ chỗ ở hiện tại, nói là nhớ con.”
Thẩm Thanh Nghi lập tức căng thẳng:
“Chị chủ tịch không nói cho anh ta chứ?”
Phùng Nhị Nhu lại lắc đầu:
“Chị ấy không biết địa chỉ, chị cũng đã dặn Tiểu Ngô là không được nói cho ai hết.”
“Vậy thì tốt rồi. Nhưng mà lúc ly hôn bắt buộc phải cả hai cùng có mặt, lỡ đến lúc đó anh ta bám theo chị không chịu ký thì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-132.html.]
Vịt Trắng Lội Cỏ
Phùng Nhị Nhu đã nghĩ đến điều đó từ trước:
“Nếu anh ta không chịu ly hôn, vậy thì có nghĩa là vẫn là chồng chị — mà đã là chồng thì có nghĩa vụ trả nợ thay. Chị sẽ để anh ta trả hết khoản tiền chị nợ em, cả tiền thuê nhà nữa. Dù sao cũng có giấy tờ ký kết rõ ràng, viện phí cộng với tiền nhà cũng gần hai trăm tệ, có g.i.ế.c anh ta cũng không đòi nổi.”
Thẩm Thanh Nghi nghe xong, trong lòng chỉ biết thở dài cảm thán.
Sau khi nói chuyện xong, Phùng Nhị Nhu lại dặn dò Thẩm Thanh Nghi nếu rảnh thì dẫn An An đến nhà cô chơi.
Thẩm Thanh Nghi nghĩ đến việc bản thảo đã gần hoàn thành, liền đáp lời:
“Được, mai em tới.”
Phùng Nhị Nhu đi rồi, An An từ trong phòng bước ra sau một giấc ngủ trưa:
“Mẹ ơi, vừa rồi con hình như nghe thấy tiếng dì Phùng?”
“Đúng rồi, dì Phùng tới, còn mang bánh nếp cho chúng ta nữa.”
An An mắt sáng rỡ:
“Vậy dì có nhắc đến chị Xuân Nhi không ạ?”
Thẩm Thanh Nghi dịu dàng cười:
“Có chứ, còn hẹn chúng ta đến nhà chơi. Ngày mai mẹ sẽ dẫn con đi.”
“Woa! Tuyệt quá!”
An An vui mừng nhảy lên, rồi chợt nhớ ra chuyện khác:
“Nhưng mai ba phải đi làm mà, ai đưa mình đi ạ?”
“Lúc tám giờ sáng có một chuyến xe ở thị trấn, mai mình dậy sớm một chút, bắt chuyến đó đến thị trấn rồi chuyển xe vào thành phố.”
Đây là Tiểu Ngô nói với cô.
“Vâng ạ!”
Chiều hôm đó, Lục Nghiễn đi làm về, Thẩm Thanh Nghi mang bánh nếp vào bếp làm nóng lại.
Cô để bánh lên bếp than hấp lại, sau đó quay lại phòng nói với Lục Nghiễn:
“Chị Phùng mới đến, mang cho chúng ta ít đồ ăn và nước mát. Tối nay khỏi gọi cơm nữa.”
Lục Nghiễn gật đầu:
“Được, vậy để anh ra báo một tiếng.”
Anh vừa báo về xong, quay lại thì bánh nếp đã được hấp nóng, bày trên bàn cùng ba chiếc ly.
Đây là lần đầu tiên Lục Nghiễn thấy món bánh như vậy. Anh rửa tay xong rồi ngồi vào bàn, Thẩm Thanh Nghi liền đưa cho anh một cái.
Lục Nghiễn nhận lấy, cắn một miếng, lập tức cau mày, vội vã cầm ly nước mát bên cạnh tu một hơi.
Thẩm Thanh Nghi thấy vậy liền hỏi:
“Sao thế?”
“Anh không thích ăn cải khô đậu hũ.”
Màu đen, cứng, lại còn hơi cay và có chút đắng.
Thẩm Thanh Nghi lần đầu tiên mới thấy Lục Nghiễn không thích ăn gì đó.
Cô nhận lại chiếc bánh anh vừa cắn dở, rồi đưa chiếc mình đang cầm lên tay — còn chưa ăn — cho anh:
“Anh thử cái này xem, xem nhân gì.”
Lục Nghiễn lại nhận lấy, tách bánh ra, thấy là nhân thịt xào nấm hương, cắn một miếng rồi gật đầu với cô:
“Ừm, ngon đấy.”
Nói xong liền thấy vợ đang cầm cái bánh anh vừa ăn dở, cắn tiếp vào đúng chỗ anh đã cắn.
Cô còn thì thầm:
“Rõ ràng là cũng ngon mà!”
Lục Nghiễn sững người. Vợ anh vốn là người rất kỹ tính, thế mà giờ lại chẳng ngại ngần gì mà ăn chỗ anh đã cắn — không hề tỏ ra ghét bỏ.
Anh không tin được, liền hỏi:
“Ngon… ngon thật sao?”
Thẩm Thanh Nghi nhai kỹ lại lần nữa, rồi gật đầu chắc chắn:
“Ngon thật. Cắn một miếng có cả phần vỏ bên ngoài, đậm đà lại không ngấy, vị cay cũng vừa phải.”
An An mở to mắt nhìn chằm chằm vào mẹ:
“Vậy con cũng muốn thử một miếng!”
Thẩm Thanh Nghi đưa cho con trai một miếng.
An An nhai nhai rồi cười tít mắt:
“Thật đấy ạ! Hay là ba thử lại một miếng nữa đi?”
Ánh mắt Lục Nghiễn khẽ lay động, quay sang hỏi Thẩm Thanh Nghi:
“Thật… thật sự ngon như thế sao?”
Thẩm Thanh Nghi nhìn vẻ mặt tò mò mà ngờ vực của anh — giống hệt biểu cảm của An An, khẽ cười, chìa tay ra:
“Hay là… anh ăn thêm một miếng nữa thử xem?”