Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 131

Cập nhật lúc: 2025-07-02 08:54:07
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xuân Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt to tròn mở to:

“Nếu dọn đến đây rồi, thì sau này có phải sẽ không được gặp An An nữa không ạ?”

Phùng Nhị Nhu sững người một lúc, sau đó dịu dàng an ủi:

“Chút nữa mẹ bảo chú Tiểu Ngô nói địa chỉ ở đây cho dì Thẩm, để sau này dì ấy có thời gian sẽ dẫn An An đến chơi với con, được không?”

Nghe đến đây, khuôn mặt Xuân Nhi lập tức nở nụ cười:

“Được ạ! Vậy… sau này chúng ta có phải cũng không cần gặp lại ba nữa không?”

“Con muốn gặp ông ấy à?”

Xuân Nhi lắc đầu như cái trống bỏi:

“Không muốn đâu.”

Phùng Nhị Nhu thở dài:

“Nhưng đợi khi đơn ly hôn của mẹ được duyệt, vẫn phải gặp ba con một lần.”

“Chỉ một lần đó thôi, sau này không gặp nữa đúng không mẹ?” Hàng mi dài của Xuân Nhi khẽ lay động.

“Ừm. Con giúp mẹ thu dọn một chút, lát nữa mẹ còn phải đi mua ít chăn ga gối đệm với bát đũa nữa.” Phùng Nhị Nhu vừa nói vừa dùng một mảnh vải vuông màu xám buộc Nhị Nha vào sau lưng.

Mặc dù tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu, cơ thể cũng chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng cô cảm thấy mình tràn đầy sinh lực.

Cô và anh trai sẽ làm ăn ở đây, Xuân Nhi có thể đi học, sau này còn phải thi đại học, vào Kinh Đô…

Lần này cô không vì cha mẹ chồng, cũng chẳng vì người đàn ông kia, mà là vì chính tương lai của mình.

Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy cuộc sống thật sự là một điều đáng để hy vọng.

Sau khi dọn dẹp trong nhà xong, chuẩn bị ra ngoài mua đồ. 

Vì trong nhà chưa có đủ nồi niêu bát đĩa nên chưa thể nấu ăn, hiếm hoi lắm Phùng Nhị Nhu mới dẫn Xuân Nhi ra một quầy hàng nhỏ ven đường, hai mẹ con mỗi người ăn một bát mì hành hoa sợi nhỏ.

Xuân Nhi ăn mà má phồng lên từng miếng một, thì ra mì ở thành phố lại ngon đến thế.

Ăn xong, cô bé lau miệng, còn trêu đùa em gái đang nằm sau lưng mẹ:

“Nhị Nha, em mau lớn nhanh đi, đến lúc đó cũng được ăn mì ngon như này rồi.”

Quần áo của hai mẹ con nhìn vào khác biệt hẳn với người dân thành phố xung quanh, nhưng Phùng Nhị Nhu không hề để tâm.

Chẳng trách người ta thường nói: “Có tiền là có gan.” 

Nếu trên người không có một xu, chắc chắn lúc đứng ở đây cô sẽ cảm thấy bất an, đến cả Xuân Nhi cũng sẽ không dám thoải mái.

Ăn xong, Phùng Nhị Nhu thanh toán tiền, rồi hỏi thăm xem ở đâu bán đồ gia dụng và chăn ga.

Chủ quán mì chỉ về phía ngã tư bên trái:

“Bên đó có một cửa hàng kinh doanh nhỏ bán đồ gia dụng, giá rẻ mà chất lượng cũng ổn, chị có thể qua xem thử.”

Thì ra tiểu thương ở đây đã được người dân công nhận đến vậy rồi. 

Nghe xong, trong lòng Phùng Nhị Nhu càng thấy việc ở lại Lâm Thành buôn bán là một quyết định vô cùng đúng đắn.

Tìm được cửa hàng đó, cô mua hai chiếc chăn bông, hai bộ ga trải giường.

Ngày trước ở quê, chăn bông thường là hai mảnh vải chăn may lại thành một. Nhưng ở đây lại có loại có thể bọc trực tiếp, chủ tiệm nói đó là mẫu mới nhập từ Dương Thành, bán rất chạy.

Phùng Nhị Nhu cũng mua hai bộ.

Mua một lần không thể mang hết, cô phải chia ra làm hai chuyến.

Mua đủ đồ dùng cho giường ngủ rồi, cô lại đi mua bát đũa. Tính cả bố mẹ và anh trai, cô mua sáu cái bát, bốn cái đĩa và một bó đũa.

Khi mua xong mọi thứ, tính lại thì đã tiêu hết ba mươi tệ, cô tự nhủ: phải nhanh chóng kiếm tiền mới được.

Cô mệt lử cả người, vừa ngồi xuống giường nghỉ ngơi thì nghe Xuân Nhi hỏi:

“Mẹ ơi, có phải nhà mình sắp ăn Tết không?”

Ăn Tết cũng chưa chắc đã được đổi đồ mới như thế này.

Phùng Nhị Nhu bật cười:

“Nếu có đồ cũ thì ai nỡ mua đồ mới, nhưng mẹ hy vọng năm nay nhà mình sẽ ăn được cái Tết đàng hoàng.”

Hai ngày sau, anh trai và bố mẹ của Phùng Nhị Nhu đến nơi.

Nghe nói cô đã ly hôn, cả nhà vội vàng bắt tàu đến ngay. 

Trước kia gả Phùng Nhị Nhu cho Lưu Dũng, chính là vì thấy anh ta thật thà, lại có công việc ổn định mà ai cũng ngưỡng mộ.

Mẹ Phùng từ lúc trên tàu đã không ngừng lau nước mắt, cảm thấy chuyện lớn như vậy mà con gái không hề bàn bạc gì với mình. 

Bố Phùng thì hút liền mấy hơi thuốc lào, mặt nặng như chì.

Chỉ có anh trai là bình tĩnh hơn cả, an ủi:

“Em gái nói gặp được quý nhân, bảo nó ở lại Lâm Thành. Nó vốn thông minh từ nhỏ, chỉ cần chúng ta giúp nó chăm sóc Xuân Nhi và Nhị Nha thật tốt, thì nó nhất định sẽ ổn định cuộc sống ở đây được thôi.”

“Em gái con xưa nay luôn thích nói lời an ủi người khác, quý nhân đâu dễ gặp như vậy.”

 Ba người trong nhà cứ thấp thỏm suốt dọc đường. 

Đến ga cuối, vừa bước xuống tàu đã thấy Phùng Nhị Nhu dắt theo hai đứa con đứng đợi, bao nhiêu trách móc của mẹ Phùng lập tức tan biến. Bà ôm chầm lấy con gái, nghẹn ngào hỏi:

 “Sao con lại tiều tụy thế này?”

Cô mới chưa đến ba mươi tuổi mà trông như già đi cả chục năm. 

Ngày xưa nhà nghèo đến mấy cũng chưa từng thấy con gái ra nông nỗi này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-131.html.]

 Phùng lão hán đứng đằng sau, gánh theo hai bao tải lớn, không nói một lời.

 Người anh trai thì đeo sau lưng một bao tải vải, đứng đó vừa nhìn vừa đánh giá từ đầu đến chân.

Phùng Nhị Nhu cố tỏ ra mạnh mẽ, nhìn ba người nói:

“Từ giờ sẽ không như vậy nữa, con gặp được quý nhân rồi.”

Thấy cả ba vẫn không tin, cô kéo tay Xuân Nhi ra nói:

“Chào ông bà đi con!”

“Ông ngoại, bà ngoại, cậu ơi, mẹ nói thật đó, mọi người theo bọn con về nhà rồi sẽ biết. Mẹ còn chuẩn bị sẵn phòng cho mọi người nữa cơ.”

 Xuân Nhi nói lớn, giọng rất chắc chắn.

Cả ba người đều nhìn nhau không biết nói gì. Phải đến khi theo về đến nơi, bước chân vào căn nhà mới kia, họ mới tin là lời con gái nói hoàn toàn là thật.

Phùng Đại Quế được dẫn vào phòng mình, đứng ngẩn người mãi không phản ứng kịp. Trong phòng có bàn, tủ, ghế — thứ gì cũng đầy đủ.

Tủ quần áo thậm chí còn có thêm một chiếc rương gỗ lim, cả căn phòng rộng rãi, thoáng mát và yên tĩnh. Sàn lát xi măng bằng phẳng, tường quét vôi trắng sáng.

Hai ông bà già như mơ giữa ban ngày.

“Thuê căn nhà thế này hết bao nhiêu tiền thế con?”

Vịt Trắng Lội Cỏ

“Con cũng không rõ lắm, là bạn con giúp thuê, thuê luôn cả năm. Tiền cũng là cô ấy trả trước rồi.”

Nếu mà nói thật giá thuê từng tháng ra, e là dù căn nhà có tốt mấy, họ cũng không dám ở lại.

Xuân Nhi cười híp mắt nói:

“Đúng đó, là một dì cực kỳ xinh đẹp giúp bọn con thuê nhà đấy. Còn cứu mẹ nữa!”

Phùng Đại Quế nghe mà ngẩn cả người:

“Thật sự có người tốt đến vậy sao?”

Xuân Nhi cười tươi rói, mắt cong như trăng non:

“Dì ấy còn cho mẹ mượn tiền để làm ăn, nói là mười năm sau trả cũng được.”

Phùng Đại Quế tuy chân bị tật nhưng đầu óc không hề chậm chạp:

“Mười năm? Người hay quên là sắp quên rồi đấy chứ.”

Nghe cứ như cái cớ thôi.

Phùng Nhị Nhu vội vàng nói:

“Cho dù nngười đó có quên, thì con cũng không quên đâu.”

Nói xong, Phùng Nhị Nhu lại xuống bếp nấu cơm.

Cả nhà ngồi quây quần bên chiếc bàn vuông gỗ đỏ sáng loáng, vừa ăn vừa bàn chuyện làm ăn của cô.

Phùng Đại Quế đầu óc lanh lợi, chỉ cần em gái nói sơ qua là anh đã hiểu.

“Người mà em gọi là quý nhân, thật đúng là quý nhân. Mỗi bước cô ấy đi đều tính sẵn mười bước sau.”

Những ngày này, ngoài chuyện đi làm rồi về đúng giờ, giữa Lục Nghiễn và Thẩm Thanh Nghi gần như chỉ còn lại những câu trò chuyện thông thường.

Dù trong lòng anh vô cùng khó chịu, nhưng vẫn cố gắng kìm nén bản thân.

Thẩm Thanh Nghi cũng tranh thủ hoàn thiện hết những bản thảo bị dở dang trước đó, cuộc sống tạm xem như yên ổn.

Hôm nay, Phùng Nhị Nhu đến, không dẫn theo hai đứa trẻ mà xách một chiếc bao tải lớn làm bằng vải nhựa.

Đến nhà Thẩm Thanh Nghi, cô lấy đồ trong bao ra:

“Thanh Nghi, đây là nấm rừng do anh chị tự đi hái dưới quê, đã phơi khô cả rồi, để được rất lâu. Gửi cho em, anh Lục và An An ăn dần.”

Thẩm Thanh Nghi không khách sáo, nhận lấy rồi nhìn kỹ:

“Đã chọn kỹ rồi phải không?”

Nấm được cắt tỉa rất gọn, không có chỗ nào bị mốc hay thối.

Phùng Nhị Nhu gật đầu:

“Anh chị bảo nấm này người thành phố rất thích ăn.”

Thẩm Thanh Nghi cười:

“Loại nấm bò khô này mà, mấy đồng một lạng đấy, ai mà không thích ăn chứ.”

“Miễn là em thích là được rồi.”

Nói xong, Phùng Nhị Nhu lại lấy ra một xấp lót giày thêu tay, trong đó có hai đôi là của Lục Nghiễn.

 “Còn một nửa, chị thêu xong sẽ mang qua tiếp.”

Thẩm Thanh Nghi nhận lấy:

“Không cần đâu, chị cứ tập trung làm ăn trước đã.”

Vừa nói vừa lựa ra hai đôi dành cho Lục Nghiễn.

“Đã ra bán hai hôm rồi. Vì chưa tìm được công thức nấu nước mát, nên chị bắt đầu bằng món bánh nếp, bán cũng tạm ổn, gần như hôm nào cũng hết hàng.”

Hai người tiếp tục trò chuyện về chuyện buôn bán, Thẩm Thanh Nghi cũng góp vài ý kiến cải tiến, Phùng Nhị Nhu nghe xong đều ghi nhớ kỹ lưỡng.

Trước khi đi, cô còn dặn Thẩm Thanh Nghi lúc nào rảnh nhớ dắt An An ghé chơi.

Sau khi tiễn khách, Thẩm Thanh Nghi mang những đôi lót giày vào phòng, lấy một đôi giày của Lục Nghiễn đang đặt trên giường ra, nhét lót vào thử xem có vừa không.

Lót giày vừa khít, Thẩm Thanh Nghi nở nụ cười hài lòng. Dứt khoát nhét nốt chiếc còn lại vào, vừa xong thì đứng dậy quay người — suýt nữa thì va thẳng vào lồng n.g.ự.c của Lục Nghiễn.

 

Loading...