Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 130
Cập nhật lúc: 2025-07-02 08:53:44
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phùng Nhị Nhu lập tức nghẹn ngào, một câu cũng nói không nên lời.
Cô cẩn thận nhét chiếc phong bì đang cứng đờ trong tay vào túi áo bên trong, vừa khóc vừa cười:
“Em yên tâm, chị sẽ không để Xuân Nhi phải trả.”
Thẩm Thanh Nghi gật đầu:
“Ừ, em tin chị. Mặt sau phong bì có ghi địa chỉ nhà em ở Kinh Đô, nếu chị muốn trả tiền thì cứ theo địa chỉ đó mà tìm, đưa tận tay cho An An là được rồi.”
“Được!”
Căn dặn xong, Thẩm Thanh Nghi giơ cổ tay nhìn đồng hồ:
“Chồng em còn đang truyền dịch, giờ này chắc đến lúc bác sĩ Triệu phải qua rút kim rồi, tôi không làm phiền thêm nữa.”
Nói xong, Thẩm Thanh Nghi đi ra cửa, gọi An An đang chơi vui vẻ với Xuân Nhi ngoài kia.
Nghe thấy tiếng mẹ gọi, An An vội đứng dậy, nói với Xuân Nhi:
“Em về trước đây, lát nữa lại qua chơi với chị.”
Thẩm Thanh Nghi dắt tay An An đi tới phòng y tế, thấy bác sĩ Triệu đang tiêm cho người ta.
Hai mẹ con lặng lẽ đứng chờ một lát, đợi bác sĩ Triệu làm xong việc, Thẩm Thanh Nghi mới lên tiếng:
“Bác sĩ Triệu, bên chồng tôi chắc cũng xong rồi nhỉ.”
“Được, tôi qua liền.”
Trên đường về, Thẩm Thanh Nghi hỏi bác sĩ Triệu:
“Dạo này sức khỏe của Lục Nghiễn thế nào rồi?”
“Hôm nay truyền xong là xong, ngày mai không cần truyền nữa. Vẫn còn hơi ho một chút nhưng đỡ hơn trước nhiều rồi. Nghe nói cô nấu lê chưng đường phèn cho cậu ta?”
Thẩm Thanh Nghi mỉm cười:
“Ừ, nhưng anh ấy bảo không thấy hiệu quả, hôm nay còn bảo tôi đừng nấu nữa.”
Bác sĩ Triệu lập tức phủ nhận:
“Hiệu quả tốt lắm! Về nhà cứ nấu tiếp đi, uống thêm hai ngày nữa tôi đảm bảo khỏi hẳn.”
Nếu thật sự khỏi được, thì cục đá đè nặng trong lòng anh về bệnh tình của Lục Nghiễn cũng có thể buông xuống được rồi.
“Được, vậy tôi về nấu tiếp.”
Về đến nhà, Thẩm Thanh Nghi vào bếp nấu canh lê đường phèn, còn An An thì đứng bên cạnh nhìn bác sĩ Triệu rút kim cho Lục Nghiễn.
Rút kim xong, bác sĩ Triệu lại khám qua một lượt cho Lục Nghiễn:
“Ừm, đỡ nhiều rồi. Nước lê vợ anh nấu tiếp tục uống nhé. Thuốc khác thì không kê thêm nữa. Hai ngày này đừng thức khuya, nghỉ ngơi thư giãn chút, hết tuần là khỏe hẳn.”
“Cảm ơn bác sĩ Triệu.” Trên mặt Lục Nghiễn chẳng có biểu cảm gì.
Đợi bác sĩ Triệu xách túi rời đi, Lục Nghiễn mới hỏi An An:
“Mẹ con không về cùng à?”
“Mẹ đang ở bếp nấu canh lê cho ba mà.” Trong lòng Lục Nghiễn khẽ rung động, anh không nên mượn cớ bệnh tật để khiến cô phải lo lắng thế này.
Thẩm Thanh Nghi nấu xong canh, để nguội một lúc rồi mới bưng vào phòng cho Lục Nghiễn uống.
Lục Nghiễn ngoan ngoãn uống hết, lại liếc nhìn con trai đang nằm ngủ trên giường, do dự một lúc rồi móc ra hai tấm vé xem phim từ túi áo:
“Cuối tuần này anh nghỉ một ngày, dẫn em đi xem phim.”
Chỉ có hai vé? Thẩm Thanh Nghi định từ chối:
“Vậy còn An An thì sao?”
“Anh nhờ Tô Dương trông giúp, dù sao cậu ta cuối tuần cũng rảnh.” Tay Lục Nghiễn siết chặt hai tấm vé.
“Em còn phải vẽ bản thảo!” Thẩm Thanh Nghi nói xong không dám nhìn vào ánh mắt anh.
Cô vội quay người bước ra phòng khách, lấy sổ vẽ và bút từ trong vali ra, quay về phòng ngồi xuống bàn bắt đầu vẽ.
Chỉ là trong lòng thế nào cũng không tĩnh lại được. Nếu đã định ly hôn, thì từ chối là điều nên làm, nhưng sao lại thấy khó chịu đến thế.
Thẩm Thanh Nghi bứt rứt trong lòng, vẽ loạn vài nét rồi đứng dậy định ra ngoài.
“Em định đi đâu?” Lục Nghiễn gọi cô lại.
“Gọi lại cho Hạ Tịch Học.” Nói rồi, cô không quay đầu lại mà ra khỏi nhà.
Đến bốt điện thoại, Thẩm Thanh Nghi bấm số theo trí nhớ. Chuông vang hai tiếng thì có người bắt máy:
“A lô!”
“A lô, là chị!” Thẩm Thanh Nghi cất tiếng.
Từ lúc thấy số gọi đến, Hạ Tịch Học đã đoán được là ai. Cậu ta cố gắng giữ bình tĩnh:
“Bản thảo tuần này chị đã vẽ xong chưa?”
Thật ra cậu ta định hỏi cô dạo này sống có tốt không, nhưng đến miệng lại biến thành câu này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-130.html.]
Thẩm Thanh Nghi áy náy nói:
“Chồng chị bị bệnh, mấy ngày nay đều bận chăm sóc anh ấy với lo liệu một số việc khác nên bị chậm mất rồi.”
Hạ Tịch Học im lặng một lúc, rồi hỏi:
“Anh ta đỡ hơn chút nào chưa?”
“Ừm, bác sĩ nói chỉ hai ngày nữa là khỏi hẳn rồi.”
“Vậy thì tốt, nếu anh ta không sao rồi thì chị cứ yên tâm làm việc cho tốt. Bên đó nếu thiếu gì cứ nói với em, em sẽ cho người gửi sang.” Hạ Tịch Học cố nén cảm giác xót xa trong lòng, nói.
“Được! Chuyện nhập hàng, Thải Tình đã nói với chị rồi, phiền em quá.”
Hạ Tịch Học nói:
“Nếu thật sự thấy phiền, thì về mời em ăn bữa cơm đi.”
“Được! Nếu không có việc gì nữa thì chị cúp máy trước nhé.”
Nghe ra sự ủ rũ trong giọng Thẩm Thanh Nghi, Hạ Tịch Học không nhịn được hỏi thêm một câu:
“Chị sao vậy? Có phải anh ta lại bắt nạt chị không?”
“Không! Không có!” Nếu anh thật sự bắt nạt cô, thì cô đã chẳng phải giằng co khổ sở thế này với chuyện ly hôn.
Thẩm Thanh Nghi chào tạm biệt lần nữa rồi dập máy.
Ra khỏi buồng điện thoại, tâm trạng cô vẫn còn rối bời.
Cô không quay về ngay mà chậm rãi bước đi trên đoạn đường nhựa vắng vẻ trước đó, vừa đi vừa hít thở để xoa dịu tâm trí.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Cô cảm thấy mình không chịu nổi sự tử tế của Lục Nghiễn, từ chối anh khiến cô thấy rất khó chịu.
Thẩm Thanh Nghi nhìn những bụi hoa dại bên đường vẫn nở rực rỡ, lại chợt nhớ tới cái bình hoa ấy.
Cứ thế này mãi không phải cách. Vừa làm tổn thương Lục Nghiễn, vừa khiến bản thân đau lòng.
Cô chìm trong suy nghĩ, không nhịn được ngồi xổm xuống hái mấy bông hoa dại.
Tới khi hai tay cầm đầy hoa, không còn chỗ để cầm nữa, cô mới sực tỉnh.
Về đến nhà, An An đã tỉnh, Lục Nghiễn vẫn ngồi bên bàn làm việc.
Thẩm Thanh Nghi cắm hoa vào bình, quay đầu nhìn Lục Nghiễn một cái, cuối cùng vẫn cố nhịn không làm phiền anh.
Từ lúc cô bước vào nhà, lòng Lục Nghiễn đã xao động. Cảm nhận được ánh mắt của cô, ngòi bút trong tay anh khựng lại, anh khẽ hít sâu một hơi.
Vợ anh vừa rời khỏi nhà, anh đã lặng lẽ sắp xếp và suy đoán về tâm trạng thất thường gần đây của cô, kết hợp với hoàn cảnh hiện tại, trong đầu anh tái hiện lại suy nghĩ của cô như đang diễn tập một vở kịch.
Anh đại khái hiểu được quyết định và suy nghĩ của cô.
Anh buồn vì cuối cùng cô vẫn giữ nguyên quyết định trong lòng mình. Nhưng cũng vui mừng vì cô không phải hoàn toàn vô cảm với anh.
Anh không muốn làm cô khó xử nữa, buông bút xuống, đi đến sau lưng Thẩm Thanh Nghi, giọng khàn khàn:
“Anh khỏe gần như bình thường rồi, cũng không cần truyền nữa. Ngày mai sẽ đi làm lại, buổi trưa không về ăn cơm đâu.”
Thẩm Thanh Nghi kinh ngạc quay đầu:
“Cấp trên của anh đồng ý rồi à?”
“Ừ.” Mà thật ra sếp nào quản được Lục Nghiễn chứ.
“Vậy được! Anh nhớ nghỉ ngơi đúng giờ.” Thẩm Thanh Nghi nhẹ nhàng thở phào, khẽ nói.
Sáng đi làm sớm, chiều về có thể vẫn phải tăng ca, lại còn chăm An An, nghĩ đến cũng thấy mệt — nhưng như vậy có khi lại tốt.
Cuối tuần đến, Lục Nghiễn cũng không nghỉ, vẫn bận rộn tăng ca trong văn phòng.
Sáng thứ Bảy, Thẩm Thanh Nghi đã giao tiền thuê nhà cho Tiểu Ngô, bảo cậu ta dẫn Phùng Nhị Nhu và hai đứa trẻ đến thành phố ký hợp đồng thuê.
Thường thì việc thuê nhà chỉ nói miệng là xong, nhưng Thẩm Thanh Nghi đã chuẩn bị hợp đồng hẳn hoi, hai bản, cả hai bên đều ký tên.
Một bản giao cho Phùng Nhị Nhu, một bản giao cho dì hai của Tiểu Ngô.
Phùng Nhị Nhu lần đầu tiên bước vào một căn nhà rộng rãi, sạch sẽ như vậy. Mỗi phòng đều có cửa sổ, tủ quần áo, và giường ngủ.
Phòng khách còn có ghế sofa và bàn trà. Ngoài những đồ dùng điện tử và chăn đệm ra thì những thứ khác đều đã đầy đủ.
Xuân Nhi tròn mắt ngó nghiêng xung quanh, hiếu kỳ hỏi:
“Mẹ, mẹ nói xem sau này mình thật sự sẽ sống ở đây à?”
“Ừm!” Phùng Nhị Nhu gật đầu.
“Cậu và ông bà ngoại cũng sẽ đến ở à?”
Phùng Nhị Nhu nhìn căn nhà sáng sủa trước mắt, ánh mắt không giấu nổi sự xúc động:
“Phải! Ông bà ngoại chắc chắn sẽ rất thích nơi này.”
Nói rồi, ánh mắt cô lại quay sang con gái, thấy gương mặt con bé có chút kỳ lạ, vừa như vui mừng, lại như buồn rầu. Cô nhíu mày hỏi:
“Sao thế con?”