Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 126

Cập nhật lúc: 2025-07-02 08:50:59
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Phùng Nhị Nhu lúc này nét mặt bình tĩnh, khẽ nói: "Ừm!"

"Chị có kế hoạch gì sau này không?"

"Nhà chị còn có anh trai chưa lập gia đình, bố mẹ cũng còn sống, nhờ họ chăm sóc Xuân Nhi và Nhị Nha một chút, chị tùy ý làm gì cũng không đến nỗi c.h.ế.t đói." Phùng Nhị Nhu đã nghĩ kỹ từ trước.

Lưu Tiểu Mai lần đầu tiên gặp Thẩm Thanh Nghi, rất tò mò muốn lên nói vài câu, nhưng thấy cô ấy kéo Phùng Nhị Nhu sang một bên nói nhỏ điều gì đó, cũng không tiện làm phiền.

Khi Phùng Nhị Nhu quay lại, cô kiên quyết nói với Lưu Tiểu Mai: "Vì tôi và Lưu Dũng đều đồng ý ly hôn, phiền chị viết giấy chứng nhận giúp, chúng tôi để làm đơn xin ly hôn."

Nghe câu này, Lưu Dũng há hốc mồm, con đàn bà này thật sự dám ly hôn.

Anh ta lập tức hoảng hốt, đứng bật dậy khỏi ghế: "Phùng Nhị Nhu, nếu mày về nhà mẹ đẻ, thằng anh què của mày càng khó lấy vợ hơn."

"Tôi vừa cho anh cơ hội rồi, nếu anh còn là đàn ông thì dứt khoát đi." Phùng Nhị Nhu không muốn nói thêm với hắn.

Lưu Tiểu Mai liếc mắt nhìn Lưu Dũng, ngồi xuống bình tĩnh viết giấy tờ, viết xong đưa cho Phùng Nhị Nhu. Phùng Nhị Nhu không chút do dự điểm chỉ.

Khi đưa cho Lưu Dũng, anh ta không động đậy, miệng lẩm bẩm: "Các đồng chí ở ban phụ nữ làm việc kiểu này sao? Người thường gặp vợ chồng cãi nhau đều khuyên hòa chứ không khuyên ly, các người thì ngược lại."

Lưu Tiểu Mai đứng dậy, đập bàn: "Cũng phải xem đối tượng nào, vừa muốn ngựa chạy lại vừa muốn ngựa không ăn cỏ, làm gì có chuyện tốt thế? Chuyện ly hôn vừa rồi là anh đề xuất đấy."

Lưu Dũng im miệng, lại nhìn Xuân Nhi, Xuân Nhi trừng mắt: "Ba vừa nói rồi, không cần con  và em gái, sau này chúng con cũng không tìm ba nữa."

Nhị Nha trong lòng Phùng Nhị Nhu khóc oà lên, Thẩm Thanh Nghi bước lên hai bước, bế Nhị Nha lên tay.

Lưu Dũng thấy vậy, đi đến hỏi Thẩm Thanh Nghi: "Đồng chí Thẩm, phiền cô khuyên Nhị Nhu giùm, tôi trả lại tiền viện phí cho cô, những lời tôi nói lúc nãy đều là nóng giận thôi."

Thẩm Thanh Nghi lạnh lùng nhìn hắn: "Lúc nãy nhiều người khuyên anh không nghe, sao anh nghĩ tôi khuyên là cô ấy phải nghe?"

Bác sĩ Triệu thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Dũng ngẩng đầu lên, không tìm thấy ai đứng về phía mình nữa, nghiến răng đi đến trước mặt Phùng Nhị Nhu: "Mày giỏi lắm!"

Lưu Tiểu Mai thấy hành động của Lưu Dũng, tức giận: "Ngay trước mặt cán bộ mà dám liên tục đe dọa nữ đồng chí, đúng là đồ vô lại, mau ký đi, tôi còn nộp lên trên."

Giờ phút này cô không muốn chậm trễ thêm chút nào.

Lưu Dũng đã thành công chọc giận tất cả mọi người.

Thấy Phùng Nhị Nhu quyết tâm, Lưu Dũng gật đầu: "Được! Vậy phiền nhanh lên, trước khi thủ tục xong xuôi thì đừng ở căn phòng của tôi nữa."

"Anh..." Lưu Tiểu Mai tức đến nghẹn lời.

Bác sĩ Triệu nói: "Phía sau phòng y tế còn trống một phòng, tôi sẽ làm đơn xin bố trí cho đồng chí Phùng Nhị Nhu ở đó, tiện thể trông coi kho thuốc."

Lưu Dũng lúc này vừa tức vừa hoảng, chỉ tay vào bác sĩ Triệu mắng: "Cô liên tục xúi giục vợ tôi, chính là để sắp xếp cho cô ta đến ở chỗ cô phải không?"

Bác sĩ Triệu nghe xong, tức đến phát điên.

Phùng Nhị Nhu vốn rất bình tĩnh, cuối cùng cũng không nhịn được quát lên: "Anh vô liêm sỉ, tôi thật mù quáng năm xưa mới lấy phải người đàn ông như anh."

Thẩm Thanh Nghi kéo cô ấy lại, thì thầm vài câu bên tai, Phùng Nhị Nhu hoảng hốt quay đầu: "Như vậy sao được?"

"Không sao đâu!"

Phùng Nhị Nhu do dự một chút, nói với bác sĩ Triệu: "Cảm ơn bác sĩ Triệu, tôi không ở đó nữa."

Sau đó quay sang Lưu Dũng: "Mau ký đi, ai không ký sau này tuyệt tự 18 đời."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-126.html.]

Lưu Tiểu Mai đưa giấy tờ cho Lưu Dũng, anh ta cầm lấy: "Tôi cho cô cơ hội cuối..."

"Không cần!" Phùng Nhị Nhu lập tức ngắt lời.

Lưu Dũng đành điểm chỉ, trước khi đi còn quăng lại một câu: "Cô đừng có hối hận rồi quay lại cầu xin."

Lúc rời đi, anh ta còn giận dữ liếc nhìn Phùng Nhị Nhu một cái.

Thẩm Thanh Nghi lần đầu tiên thấy loại đàn ông như vậy, thật sự vô liêm sỉ và ích kỷ đến cực điểm.

Lúc này, Lưu Tiểu Mai mới nói: "Đồng chí Phùng Nhị Nhu yên tâm, tôi sẽ báo cáo lên cấp trên ngay, sắp xếp chỗ ở cho chị. Về lý mà nói, trước khi thủ tục hoàn tất, hai người vẫn là vợ chồng, chị vẫn có thể ở lại đó. Nhưng tính cách Lưu Dũng như vậy, thêm một phút cũng là cực hình."

"Cảm ơn chủ tịch Lưu."

"Cảm ơn gì? Đây là trách nhiệm của tôi. Còn đồng chí Thẩm và bác sĩ Triệu mới thật sự vất vả. Vì vậy, đồng chí Nhị Nhu cũng đừng vì chuyện này mà nản lòng, hãy chăm sóc tốt hai đứa trẻ. Thế giới này vẫn còn nhiều người tốt lắm."

Thẩm Thanh Nghi mỉm cười với Lưu Tiểu Mai: "Chủ tịch Lưu nói đúng."

Sau đó, cô quay sang nói với Phùng Nhị Nhu: "Chúng ta đến phòng y tế trước, nhờ bác sĩ Triệu kiểm tra lại một chút."

Bác sĩ Triệu vừa bị Lưu Dũng nói như vậy, tỏ ra hơi ngại ngùng.

Thẩm Thanh Nghi nhận ra sự e ngại, cười nói: "Không làm việc gì xấu thì không sợ ma gõ cửa, chúng tôi đều tin tưởng bác sĩ Triệu."

Lưu Tiểu Mai cũng đồng tình: "Đúng vậy, đồng chí Thẩm quả thật rộng lượng."

Bác sĩ Triệu nghe vậy mới gật đầu: "Được, vậy đi thôi!"

Bác sĩ Triệu đi trước, Thẩm Thanh Nghi bế Nhị Nha, Phùng Nhị Nhu dắt Xuân Nhi đi phía sau, cùng nhau đến phòng y tế.

Lúc này, Phùng Nhị Nhu mới cảm thấy chân tay bủn rủn, toàn thân như sắp ngã xuống, nhưng vẫn cắn răng đi đến nơi.

Bác sĩ Triệu yêu cầu cô ấy nằm lên giường bệnh, lại bắt mạch kiểm tra: "Truyền thêm một chai nước biển đi, truyền glucose."

Phùng Nhị Nhu lo lắng: "Tốn bao nhiêu tiền vậy?"

Thẩm Thanh Nghi đè nhẹ tay cô xuống: "Cứ yên tâm chữa bệnh đi."

Phùng Nhị Nhu cảm thấy rất ngại, tiền thuốc chưa trả, giờ lại nhờ Thẩm Thanh Nghi thuê nhà ở thành phố để dưỡng bệnh.

Vừa truyền nước xong, có người đến tìm bác sĩ Triệu. Ông vác hộp thuốc, dẫn Tiểu Ngô đi ra ngoài, dặn Thẩm Thanh Nghi: "Nhờ cô trông giúp một chút, tôi đi một lát là về."

"Vâng!"

Sau khi mọi người đi hết, Thẩm Thanh Nghi mới nói với Phùng Nhị Nhu: "Chị yên tâm dưỡng bệnh, lát nữa em sẽ hỏi chủ tịch Lưu xem đã tìm được chỗ ở phù hợp chưa. Nếu chưa, tạm thời ở nhà em một đêm, ngày mai em sẽ đi tìm nhà giúp chị."

Vịt Trắng Lội Cỏ

"Lại làm phiền em rồi."

Thẩm Thanh Nghi cười: "Có gì mà phiền? Em thật sự không ngờ chị quyết định ly hôn nhanh như vậy."

Thật sự rất quyết đoán.

Phùng Nhị Nhu yếu ớt giải thích: "Trước khi mang thai đứa thứ ba, trong lòng chị đã nghĩ đến chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng luôn không đủ quyết tâm, đến khi có thai đứa thứ ba, cuộc sống ngày càng khổ.

Đôi lúc tôi nghĩ, dù chọn cách nào, cuộc sống cũng đều khổ, vậy tại sao phải chịu đựng?

Kiểu khổ này tôi đã thử qua rồi, mà bước tiếp theo còn khổ hơn. Chi bằng thử chọn một con đường khác, biết đâu có chuyển biến tốt? Nếu không, cũng chẳng mất gì.

Ban đầu cũng không định nhanh như vậy, định đợi khỏe lại, nhờ anh trai đến rồi mới tính. Nhưng thấy mọi người đều ủng hộ, nên nghĩ thôi dứt khoát luôn, để sau này khỏi vướng bận."

 

Loading...