Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 124

Cập nhật lúc: 2025-07-02 01:48:05
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Vậy thì còn phải xem Phùng Nhị Nhu muốn kết quả thế nào.”

Nghĩ đến tình cảnh của cô ấy, Thẩm Thanh Nghi hỏi:

“Anh nói xem… chị ấy có thể ly hôn không?”

Lục Nghiễn gật đầu:

“Có thể. Nhưng không dễ. Làm nghề như bọn mình, chuyện kết hôn hay ly hôn đều không đơn giản. Trước khi cưới, bên nữ phải thẩm tra lý lịch chính trị, lúc ly hôn nếu chỉ một bên đề xuất thì phải có lý do thật sự nghiêm trọng mới được chấp thuận.”

Thẩm Thanh Nghi ngạc nhiên:

“Còn phải thẩm tra chính trị nữa sao? Vậy lúc trước anh…”

Lục Nghiễn khựng lại, trả lời đơn giản:

“Lúc đó anh vốn không định làm công việc này nữa, là lãnh đạo giữ anh lại, bắt ký bản cam kết bảo mật.”

Với tiền án của ba cô năm xưa, Thẩm Thanh Nghi chắc chắn không thể qua được thẩm tra.

Tay cô cầm đũa khẽ khựng lại, trong lòng bỗng nổi sóng dữ dội. Một lúc sau, cô mới nhẹ nhàng cúi đầu, khẽ nói:

 “Lúc đó… anh hoàn toàn có thể từ chối mà.”

Lục Nghiễn hơi nhếch môi nhìn cô:

“Sao anh phải từ chối?”

Thẩm Thanh Nghi sững sờ ngẩng lên, bắt gặp trong mắt anh một tia cười mờ mịt mà sâu xa. 

Cô vội vàng dời mắt, cúi đầu ăn cơm. Không thể tiếp tục như thế này với anh nữa… nếu không cô thật sự sẽ quên mất lời cha dặn, sẽ trao quyển sổ tay kia cho anh.

Rồi cứ thế chờ đợi cái “thời điểm lật lại hồ sơ” không biết đến bao giờ mới tới.

Cô chuyển đề tài:

“Anh nói xem, Phùng Nhị Nhu nên làm gì thì tốt nhất?”

“Đừng sợ vạch áo cho người xem lưng, chủ động báo với tổ chức trong đơn vị, tố cáo Lưu Dũng không làm tròn trách nhiệm với gia đình – tốt nhất là ngay trong hai ngày này, vì giờ có cả nhân chứng và vật chứng.”

Thẩm Thanh Nghi suy nghĩ một lát:

“Nhưng nếu giờ ly hôn, chị ấy cũng không có khả năng nuôi con độc lập mà…”

“Không nhất thiết phải ly hôn ngay, quan trọng là giành thế chủ động.” – Lục Nghiễn nói rồi sợ cô không hiểu, tiếp lời:

 “Nếu mỗi lần bị ức hiếp, chị ấy đều dám đứng ra phản kháng, lập tức tố cáo với đơn vị, để lại hồ sơ – thì đến lúc ly hôn, mọi thứ đều có cơ sở.

Em đừng đưa ra ý kiến gì với chị ấy nữa, hãy để mọi chuyện xuất phát từ ý muốn chủ quan.

Trời giúp người tự cứu, ông trời chỉ giúp kẻ tự biết cứu mình.”

Thẩm Thanh Nghi khẽ gật đầu:

“Em hiểu rồi… nếu em cứ thúc giục, trong khi chị ấy không muốn ly hôn, chỉ khiến rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.”

Cô không ngờ Lục Nghiễn lại tỉnh táo và thấu suốt đến thế khi xử lý các mối quan hệ.

Rồi lại bất giác nghĩ đến chính mình – nếu đến lúc đó Lục Nghiễn không chịu ly hôn… thì chẳng phải cô cũng ly không nổi sao?

Chỉ là – may mà Lục Nghiễn từng nói:

“Trừ khi em tìm được người tốt hơn anh.”

Cơm nước xong, đợi người đến dọn dẹp bát đũa, Thẩm Thanh Nghi đóng cổng lớn, nằm lên ghế sofa định ngủ trưa.

Rõ ràng vừa mệt vừa buồn ngủ, nhưng chuyện của cô và Phùng Nhị Nhu cứ xoay quanh trong đầu khiến cô không sao chợp mắt được.

Chuyện của cô thì còn có mục tiêu để cố gắng, còn chuyện của Phùng Nhị Nhu… thật sự là bế tắc.

 Ly hôn, mang theo hai đứa con, đừng nói ở quê, đến thành phố cũng chẳng dễ sống, nhất là khi không có nguồn thu nhập.

Chỉ là – sống với kiểu đàn ông như Lưu Dũng, đúng là chẳng khác gì chịu đựng từng ngày… thậm chí còn chẳng biết phải chịu đến bao giờ, nói không chừng còn phải tiếp tục mang thai nữa.

Lúc này, Phùng Nhị Nhu đang nằm trên giường, Xuân Nhi ngồi bên cạnh đút thuốc cho cô.

Lưu Dũng ôm Nhị Nha trong lòng, vừa càm ràm vừa xoay quanh bếp nấu nướng.

Nấu xong nồi cháo rau xanh, anh ta gọi Xuân Nhi ra ăn cơm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-124.html.]

Xuân Nhi không nhúc nhích:

“Ba ăn trước đi, cháu đang đút thuốc cho mẹ.”

Lưu Dũng tức tối, lập tức lao vào phòng:

“Có gì mà yếu ớt vậy? Ở quê nhiều phụ nữ sinh xong là xuống đồng làm luôn đấy.”

Hôm nay anh ta bận rộn hết việc này đến việc khác, vừa trông Nhị Nha, vừa lo ăn uống vệ sinh, rồi giặt giũ, mệt rã rời.

Phùng Nhị Nhu lườm anh ta một cái:

 “Thế sao anh không cưới một người như thế đi? Tôi nói cho anh biết, lần này mổ rồi nằm viện, nợ đồng chí Tiểu Thẩm hơn bốn mươi đồng, anh nghĩ cách mà trả đi.”

Nghe đến chuyện trả tiền, trán Lưu Dũng giật giật:

 “Cô không bị gì nặng, lại tự dưng tiêu một đống tiền vô ích, cố tình muốn tôi mang nợ đúng không?”

“Tôi chỉ hỏi anh – tôi còn là vợ anh không? Nếu còn thì trả tiền. Không còn thì… ly hôn.”

Phùng Nhị Nhu đã hoàn toàn không còn hy vọng gì ở người đàn ông trước mặt nữa.

Lưu Dũng trợn mắt, "Cô dám!"

Phùng Nhị Nhu đỏ mắt, cố gắng ngồi dậy "Anh vì tiết kiệm mà không cần tính mạng của tôi, tôi còn gì mà không dám. Mấy năm nay tôi ở nhà hầu hạ cha mẹ anh, chăm sóc con cái, mùa vụ thì xuống ruộng, lúc rảnh thì làm giày, nếu tính công lao như một người làm công trong xã hội cũ, tiền công của tôi đủ để trả tiền thuốc này rồi."

Ngày trước ở nhà, cô chỉ thấy người đàn ông này làm việc ngoài đồng, nuôi sống gia đình, cô không có gì phải phàn nàn. 

Nhưng cho đến khi sinh ra Nhị Nha, cả nhà chồng vốn hòa thuận bỗng thay đổi sắc mặt, người chồng này không nói lời nào, chỉ bảo cô đừng so đo với cha mẹ anh. 

Cô đã nghĩ anh ta chỉ là người chất phác, giờ mới nhận ra anh ta chỉ là một kẻ hèn yếu, chỉ biết bực bội trong nhà mà thôi.

Lúc trước anh ta nói sẽ đưa cô về thành phố sống cuộc đời tốt đẹp, ai ngờ chỉ lừa cô đến đây để sinh đứa con thứ ba. 

Cũng thôi, sinh đứa thứ ba thì cũng chẳng sao, nhưng anh ta căn bản chẳng coi cô và các con là gì cả.

Lưu Dũng nói: "Trước kia cô tiết kiệm lắm."

Thấy cô thật sự làm tới, khí thế của anh ta giảm bớt đôi chút, giải thích.

 Ngày trước khi ở nhà, mỗi tháng anh ta chỉ gửi về mười đồng, về đến đây vẫn là mười đồng, nhà có đất có rau, lúc đó chỉ có Xuân Nhi, cuộc sống cũng tạm ổn. 

Nhưng về đến đây, cái gì cũng phải mua, lại còn có thêm Nhị Nha.

Nhưng Phùng Nhị Nhu không muốn tiếp tục nói nữa, cô đứng dậy khỏi giường, nén cơn tức giận, lao vào bếp, đổ hết nồi cháo rau dại mà anh ta nấu ra ngoài.

Lưu Dũng đứng nhìn, ngây người: "Phùng Nhị Nhu, cô..."

Xuân Nhi cũng theo sau, cô cũng ngây ra, đây là lần đầu tiên cô thấy mẹ như vậy, nhưng lại cảm thấy cực kỳ thoải mái.

"Nếu anh nghĩ nuôi vợ con tốn tiền, sao không bỏ đi?" Nói xong, cô giật lấy Nhị Nha từ tay anh ta, kéo Xuân Nhi chạy nhanh ra ngoài.

Lưu Dũng vội vàng đuổi theo, quay lại chặn họ lại: "Các cô muốn đi đâu? Cô điên rồi à?"

Phùng Nhị Nhu trừng mắt nhìn anh ta: "Cút ra, nếu anh dám động vào tôi, ngày mai tôi sẽ khiến anh mất việc."

Lưu Dũng nhớ đến mối quan hệ giữa Phùng Nhị Nhu và gia đình Lục Nghiễn, anh ta không dám nghi ngờ lời nói của cô.

Hôm nay còn có người bảo anh ta tạm nghỉ việc, giải quyết xong mâu thuẫn gia đình.

Anh ta dừng lại, ánh mắt chuyển sang Xuân Nhi đang đứng bên cạnh: "Đi với bố về ăn cơm đi."

Xuân Nhi nghiến chặt răng, cũng trừng mắt nhìn anh ta: "Được, nếu bố trả tiền nợ giúp mẹ, con sẽ đi với bố."

"Con bé khốn kiếp, tưởng mình là ai mà phải nuôi nó hả?" Lưu Dũng giơ tay lên định đánh Nhị Nha, nhưng Phùng Nhị Nhu lập tức kéo cô bé về phía sau.

Đơn vị có quy định rõ ràng không được đánh đập vợ chồng, nhưng không nói gì về việc có thể dạy dỗ con cái.

"Lưu Dũng, nếu anh dám động một ngón tay vào Xuân Nhi, tôi sẽ đem tất cả chuyện xấu trong gia đình anh đi rêu rao khắp làng."

Lưu Dũng nghẹn lại, sau một lúc mới hỏi: "Các người muốn đi đâu?"

Phùng Nhị Nhu lạnh lùng cười: "Đi nộp đơn ly hôn."

Lưu Dũng cười nhạo: "Đừng đùa, giờ cô thế này, ly hôn rồi có thể đi đâu?" Anh ta chắc chắn rằng cô không thể làm gì được, vì vậy mới dám đối xử thô bạo như thế.

Vịt Trắng Lội Cỏ

Phùng Nhị Nhu tức giận đến mức cười nhạo lại: "Chỉ cần nhà họ Lưu các anh có thể tuyệt tự tuyệt tôn, tôi làm gì cũng không quan trọng."

 

Loading...