Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 123

Cập nhật lúc: 2025-07-02 01:46:09
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xuân Nhi là người đầu tiên bật dậy khỏi ghế, lao đến trước mặt bác sĩ:

“Bác sĩ, mẹ cháu thế nào rồi ạ?”

Thẩm Thanh Nghi bế Nhị Nha bước đến gần cũng vội hỏi:

“Bác sĩ, tôi là bạn cô ấy, ca mổ thuận lợi chứ?”

Bác sĩ nhìn hai người là đã hiểu tình hình – góa phụ, không có người thân bên cạnh – cúi đầu nhìn Xuân Nhi đầy cảm thông, sau đó quay sang Thẩm Thanh Nghi nói:

 “Khá suôn sẻ, chỉ là cơ thể bệnh nhân quá yếu, tạm thời phải ở lại theo dõi thêm một ngày.”

“Hiện tại không có người thân ở đây, quyết định cuối cùng đợi cô ấy tỉnh lại rồi các cô bàn bạc với nhau.”

Thẩm Thanh Nghi không cần bàn cũng biết Phùng Nhị Nhu sẽ chọn gì, dứt khoát nói với bác sĩ:

“Làm thủ tục nhập viện đi.”

Sau khi nhận được phản hồi, bác sĩ vào trong. Một lát sau, Phùng Nhị Nhu được đẩy sang phòng bệnh bình thường.

Vào đến phòng, trừ Lục Nghiễn ngồi ngoài canh, mọi người đều đi vào trong.

Thẩm Thanh Nghi bế Nhị Nha ngồi bên giường bệnh, dịu dàng nói:

“Ca mổ rất thành công, hai cô con gái của chị đều rất ngoan.”

Phùng Nhị Nhu môi tái nhợt, sắc mặt yếu ớt. Cô nhìn Thẩm Thanh Nghi, gượng cười cảm kích:

“Cảm ơn…”

Nhưng chưa kịp nói hết câu, cổ họng đã nghẹn lại, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Để che giấu cảm xúc, cô quay đầu nhìn Xuân Nhi đang tựa bên giường, cố gắng bình tĩnh lại, khẽ hỏi:

“Chi phí ca mổ và nằm viện bao nhiêu vậy?”

“Đợi lúc xuất viện mới tính được, nhưng chị không cần lo chuyện đó đâu.”

“Là em quyết định để chị nằm viện à?” – Giọng Phùng Nhị Nhu khàn khàn.

“Ừ, tiền mổ đã bỏ ra rồi, nếu vì tiết kiệm mà không nằm lại theo dõi, nhỡ có gì không hay thì hối cũng không kịp.”

Vừa dứt lời, nước mắt của Phùng Nhị Nhu lại tuôn rơi không kiểm soát.

Thẩm Thanh Nghi thấy cô khóc dữ như vậy, vội vàng giải thích:

 “Chị đừng lo, tiền là em lo, người ta nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy ngọn tháp, em coi như tích chút phúc cho bản thân và gia đình.”

Phùng Nhị Nhu lau nước mắt, nghẹn ngào nói:

“Chị… chị không biết cảm ơn em thế nào cho đủ. Vừa tốn tiền vừa phiền em vất vả, nếu tôi còn chút khả năng, thì…”

“Được rồi!” – Thẩm Thanh Nghi ngắt lời,

“Ai mà chẳng có lúc khó khăn.”

Năm đó cô sinh An An, chẳng có một người thân bên cạnh, sợ hãi đến mức run rẩy, may mà có gia đình nhà họ Trình và Hạ Tịch Học giúp đỡ, nếu không cô cũng chẳng dám chắc mình có thể vượt qua được không.

Chính vì thế cô rất hiểu cái cảm giác đang tuyệt vọng mà có người chìa tay ra giúp – cảm giác đó… có lẽ sẽ khắc ghi cả đời.

Nhưng Thẩm Thanh Nghi không hề mong Phùng Nhị Nhu phải ghi nhớ cả đời – cô chỉ đơn giản là muốn giúp cô ấy.

“Chồng em… sẽ không ý kiến gì chứ?” – Phùng Nhị Nhu dè dặt hỏi.

Thẩm Thanh Nghi khẽ cười:

“Không đâu. Mà em cũng có tiền.”

Thấy cô im lặng, Thẩm Thanh Nghi nói tiếp:

“Có điều hôm nay anh ấy thực sự mệt rồi, em bảo anh ấy đưa An An về nghỉ, mai chiều lại đến đón em.”

“Thế thì bảo anh ấy về đi.” – Phùng Nhị Nhu vội vàng nói, trong căn cứ này có ai dám để anh ngồi chờ ở ngoài chứ?

Thẩm Thanh Nghi bế Nhị Nha, dắt An An đi tìm Lục Nghiễn.

Vừa thấy họ bước ra, Lục Nghiễn lập tức đứng dậy đưa tay đỡ lấy Nhị Nha:

“Để anh bế cho, em nghỉ chút đi.”

Nhưng Thẩm Thanh Nghi không giao con mà chỉ nói với An An:

“Con theo ba về nghỉ nhé, mai chiều ba đón mẹ.”

Lục Nghiễn chau mày:

“Em ở lại một mình được không?”

“Được chứ, Nhị Nha ngoan hơn An An hồi đó nhiều.”

Cô chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ lại khiến Lục Nghiễn lộ ra vẻ áy náy, thì thầm:

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi gì cơ?” – Thẩm Thanh Nghi thoáng ngạc nhiên, chẳng hiểu vì sao anh lại nhắc chuyện đó.

“Hồi em mang thai An An… anh không ở bên em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-123.html.]

Cô sững người, một lúc sau mới khẽ nói:

“Chuyện đã qua rồi, với lại… cũng đâu phải lỗi của anh.”

Lục Nghiễn mím môi, không nói thêm lời nào.

“Anh về nghỉ đi, mai còn phải đi làm, tiêm thuốc, lo mấy chuyện này em làm được mà.” – Thẩm Thanh Nghi nhẹ giọng thúc giục.

Vịt Trắng Lội Cỏ

“Anh đi thuê hai hộ lý nhé, chiều mai mình quay lại đón em.” – Lục Nghiễn đề nghị.

Thẩm Thanh Nghi nghĩ một lát rồi nói:

“Một người là được rồi, em ở lại – có người quen vẫn hơn.”

Lục Nghiễn xuống dưới hỏi thăm về dịch vụ chăm sóc của bệnh viện, cuối cùng cũng tìm được một người phù hợp.

Sau khi anh rời đi, Thẩm Thanh Nghi khẽ thở phào. Cô nghĩ, vẫn nên giữ khoảng cách với Lục Nghiễn thì hơn, nếu không sau này muốn rút cũng khó.

Phòng bệnh của Phùng Nhị Nhu được kê thêm hai chiếc giường nhỏ – một cái cho Xuân Nhi, một cái cho Thẩm Thanh Nghi. 

Hộ lý thay phiên với Thẩm Thanh Nghi bế Nhị Nha qua đêm. Giường bệnh chật hẹp, cả đêm cứ mơ mơ màng màng như thế trôi qua.

Sáng hôm sau, bác sĩ đến kiểm tra cho Phùng Nhị Nhu nhiều lần, thấy các chỉ số đều ổn định, cuối cùng kê ít thuốc rồi cho xuất viện.

Thẩm Thanh Nghi làm xong thủ tục thanh toán, chỉ còn chờ Lục Nghiễn tới đón.

Bốn giờ chiều, anh lái xe đến.

Tuy sắc mặt của Phùng Nhị Nhu vẫn còn nhợt nhạt, nhưng tinh thần đã khá hơn hôm qua nhiều. Cô nhìn Thẩm Thanh Nghi mấy lần, định nói lại thôi.

Thẩm Thanh Nghi chỉnh lại tư thế cho Nhị Nha trong lòng rồi nói:

 “Nhị Nha rất ngoan, trưa nay em sang khoa sản xin được ít sữa bột, bé còn ăn thêm một ít bánh bao nữa, chắc không đói đâu.”

Phùng Nhị Nhu nhẹ nhàng đáp:

“Chị biết mà…”

Thẩm Thanh Nghi hiểu ý, liền nói:

“Ca mổ và viện phí không đáng bao nhiêu, tổng cộng mười lăm đồng.”

Thực ra là ba mươi tám, cô cố tình nói giảm đi hơn một nửa.

Không nói, thì Phùng Nhị Nhu sẽ cứ day dứt mãi trong lòng.

“Cảm ơn em!” – Phùng Nhị Nhu khắc ghi trong tâm.

Chỉ đi khám ở trạm y tế xã cũng đã mất năm, tám đồng, đây lại là bệnh viện thành phố, có mổ có nằm viện, sao có thể chỉ mất mười lăm? Cô không phải kẻ ngốc.

Xe dừng lại trước nhà Phùng Nhị Nhu, đúng giờ tan ca, Lưu Dũng nghe tiếng xe vội vã chạy ra.

Anh còn chưa kịp đợi mở cửa xe, đã bước nhanh tới.

Lục Nghiễn tắt máy, mở cửa, đỡ lấy Nhị Nha từ tay Thẩm Thanh Nghi, rồi đỡ Phùng Nhị Nhu xuống xe.

Xuân Nhi và An An cũng tung tăng nhảy xuống.

Lưu Dũng đi tới trước mặt Lục Nghiễn, tỏ vẻ lấy lòng:

“Lần này thật sự phiền đến kỹ sư Lục rồi, Nhị Nha đtôi bế cho.”

Lục Nghiễn nhìn anh ta một cái, rồi giao Nhị Nha cho anh, không nói thêm gì.

Sau đó quay sang Thẩm Thanh Nghi dặn dò:

“Lát nữa em cứ đưa An An về nhà trước.”

Thẩm Thanh Nghi liếc nhìn Nhị Nha, thấy Phùng Nhị Nhu còn đang yếu như vậy, sao mà chăm nổi con?

Cô còn đang do dự thì đã nghe Lục Nghiễn nói thêm:

“Anh sẽ xử lý.”

“…Vậy được.”

Thẩm Thanh Nghi về nhà, Lục Nghiễn cũng quay lại theo.

Trên bàn cơm đã bày sẵn thức ăn. Ba người rửa tay xong là ngồi xuống ăn ngay.

Chưa đợi Thẩm Thanh Nghi mở miệng, Lục Nghiễn đã nói trước:

“Anh đã nói chuyện với cấp trên của Lưu Dũng rồi, bảo ông ta về nhà lo việc cho tử tế.”

“Lỡ anh ta không chịu làm thì sao?”

“Chỉ cần Phùng Nhị Nhu chịu lên tiếng, hội phụ nữ sẽ vào cuộc. Cô ấy cần học cách tự cứu lấy mình, chứ không thể cái gì cũng để người khác gánh thay. Còn cái gã Lưu Dũng kia, phải cho hắn biết cảm giác lo toan cả một gia đình là như thế nào – đừng tưởng đi làm kiếm tiền là ông trời con.

Giúp người cũng cần có cách, không thì cuối cùng có khi chính mình còn bị kéo xuống.”

Đôi đũa Thẩm Thanh Nghi đang định gắp đồ ăn chợt khựng lại giữa không trung, cô bất ngờ nhìn sang Lục Nghiễn.

Đúng vậy… trước giờ cô chỉ nghĩ đến việc giúp Phùng Nhị Nhu vượt qua cửa ải này, chứ chưa từng nghĩ đến kết quả sau đó.

“Vậy chuyện này… sẽ có kết quả không?”

 

Loading...