Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 122
Cập nhật lúc: 2025-07-02 01:45:49
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
An An ngoan ngoãn đi tới, thấy Xuân Nhi đang nhón chân, dán người vào cánh cửa, cố nhìn qua ô kính bé xíu ở giữa để xem bên trong.
An An kéo nhẹ vạt áo cô bé, nhỏ giọng nói:
“Chị Xuân Nhi, tụi mình qua kia ngồi một lát đi, nếu có kết quả, bác sĩ sẽ ra nói mà.”
Xuân Nhi cúi đầu nhìn An An, từ từ rút tay khỏi cửa, rồi cùng cậu bbé ngồi xuống băng ghế dài bên cạnh phòng mổ.
Thấy Xuân Nhi lo lắng, An An khẽ an ủi:
“Chị Xuân Nhi, mẹ chị nhất định sẽ không sao đâu.”
Xuân Nhi ngơ ngác gật đầu:
“Cảm ơn em.”
“Không cần cảm ơn, chị là người bạn đầu tiên của em mà.”
Lời này khiến Xuân Nhi sững người, khó tin hỏi lại:
“Ở nhà em không có bạn à?”
An An lắc đầu:
“Chỉ có một đứa lâu lâu chơi cùng thôi, nhưng không tính là bạn.”
“Có thể chơi cùng thì sao lại không phải bạn?” – Xuân Nhi tò mò hỏi, tâm trạng cũng dần được xoa dịu.
An An bĩu môi:
“Lúc đầu tụi em toàn cãi nhau, nó còn cướp đồ của em nữa, không giống chị, chị tốt hơn nhiều.”
Xuân Nhi không thể tưởng tượng nổi ai lại dám bắt nạt một đứa dễ thương như An An, gật đầu đồng tình:
“Ừ, vậy thì không phải bạn thật. Sau này đừng chơi với nó nữa.”
An An cụp mắt xuống, giọng hơi buồn:
“Nhưng em không còn bạn nào khác…”
Xuân Nhi nghĩ một lúc, rồi hỏi:
“Nhà em ở đâu? Đợi mẹ chị khỏe lại, em gái chị lớn hơn chút, chị sẽ đến tìm em chơi tiếp, vẫn làm bạn với nhau.”
An An lập tức phấn khích:
“Nhà em ở Kinh Đô, ở đó có bách hóa lớn lắm, bên trong cái gì cũng có. Còn có công viên, sở thú. Nếu chị đến, em dẫn chị đi chơi. Còn có cửa hàng Hoa Kiều nữa, bán toàn đồ mà bách hóa không có!”
Những chỗ đó đều là mấy nơi mẹ thường đưa cậu đi, ngoài ra cậu cũng chẳng biết chỗ nào khác.
“Kinh Đô à?” – Xuân Nhi nghĩ nghĩ, cảm thấy cái tên này nghe quen lắm, mắt đột nhiên sáng lên:
“À, chị nhớ rồi! Đó là thành phố rất lớn, đi đến đó tốn nhiều tiền lắm. Chị nghe người lớn nói, làng chị chỉ có một người duy nhất thi đậu đại học rồi đến Kinh Đô học.”
Xuân Nhi chớp chớp mắt:
“Sao em biết?”
“Hôm đó mẹ chị đem trứng gà đến cho mẹ em, rồi hai người nói chuyện với nhau em nghe thấy.”
Xuân Nhi nhớ lại — đúng là có hôm đó, nhưng khi ấy cô bé đang chơi với An An mà. Cô bé dạy cậu gấp hộp giấy, đâu có ngờ An An không chỉ chơi được, mà còn nghe rõ từng câu, trí nhớ lại tốt đến vậy.
Thấy Xuân Nhi im lặng, An An cười cười, nói nhỏ:
“Em kể cho chị nghe một bí mật, chị muốn nghe không?”
Xuân Nhi gật đầu lia lịa.
An An ghé sát vào tai cô, thì thầm:
“Bố em hồi nhỏ cũng ở trong làng, sau này thi đậu đại học mới đến Kinh Đô. Rồi gặp mẹ em, cưới nhau luôn. Sau này chị cũng thi đại học rồi tới Kinh Đô tìm em nha.”
Xuân Nhi nghe xong, không nhịn được, rón rén liếc nhìn Lục Nghiễn một cái:
“Chị chưa từng thấy người đàn ông nào trong làng mình giống bố em cả.”
Đẹp trai thế kia, sạch sẽ thế kia, lại còn dịu dàng nữa, ôm em gái mà nhẹ nhàng lắm, không hề dữ dằn gì cả.
An An tưởng Xuân Nhi không tin mình, ngồi thẳng lên, nghiêm túc phản bác:
“Em nói thật đó! Bố em kể, hồi nhỏ bố đánh nhau ghê lắm luôn!”
“Đánh nhau?” – Xuân Nhi lại thêm một lần không thể tưởng tượng nổi, quay sang nhìn Lục Nghiễn một cái nữa… vẫn không giống.
Nhưng thấy An An gấp gáp như vậy, cô cũng gật đầu:
“Ừ, đến lúc đó chị thi đậu đại học, rồi tới Kinh Đô tìm em.”
An An lập tức cười tít mắt:
“Dạ! Em chờ chị nha!”
Nghĩ ngợi một lát, lại hỏi tiếp:
“Lên đại học rồi sẽ thành người lớn đúng không?”
“Đúng, vì phải mấy năm nữa lận.”
Vịt Trắng Lội Cỏ
An An nghiêng đầu suy nghĩ:
“Vậy làm người lớn rồi là có thể kết hôn như bố mẹ à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-122.html.]
Xuân Nhi sững lại một giây, sau đó lắc đầu như trống bỏi:
“Em lớn rồi cũng không muốn kết hôn đâu.”
An An mở to đôi mắt, hỏi:
“Tại sao vậy? Kết hôn không tốt à? Kết hôn rồi mới có thể làm bạn thân cả đời mà.”
“Kết hôn rồi thì suốt ngày chỉ chăm con với nấu cơm, việc nhà làm hoài không hết, còn bị chồng càm ràm nữa.” – Xuân Nhi chẳng chút hứng thú với cuộc sống như mẹ mình.
An An chớp đôi mắt ngây thơ, trong đầu có chút hoài nghi – thật sự là vậy sao? Nghĩ đến đây, cậu không nhịn được mà quay lại nhìn bố mẹ mình một cái.
Sau đó quay sang, nhỏ giọng phản bác:
“Sao có thể thế được? Nhà em hễ bố có ở nhà là bố nấu cơm hết đó. Sau này chị lớn lên lấy em, em đảm bảo sẽ không bao giờ cằn nhằn chị.”
“Em lấy chị á?” – Xuân Nhi ngẩn người.
An An gật đầu chắc nịch:
“Đúng vậy, như thế thì mới mãi là bạn tốt được.”
Xuân Nhi không nói gì nữa. Trong lòng cảm thấy những lời như thế không nên nói bừa, nhưng tại sao thì cô bé cũng không rõ.
Con gái bao giờ cũng trưởng thành sớm hơn con trai, huống hồ Xuân Nhi còn lớn hơn An An hai tuổi, nên đối với chuyện “kết hôn”, cô bé đã mơ hồ hiểu chút ít – chắc chắn không đơn giản như lời An An nói.
An An hơi thất vọng:
“Sao vậy, chị không muốn à?”
Xuân Nhi lắc đầu:
“Không phải, chỉ là chị chưa nghĩ kỹ… để chị học xong đại học rồi tính nhé.”
An An cười tươi, chìa tay ra:
“Móc ngoéo!”
Xuân Nhi cũng đưa tay ra.
Hai chiếc ghế đặt ở hai bên cửa phòng bệnh, thế nên cuộc trò chuyện của hai đứa trẻ, Thẩm Thanh Nghi và Lục Nghiễn nghe rõ mồn một.
Thẩm Thanh Nghi nghe xong thì bật cười, khẽ lắc đầu.
Lục Nghiễn nhìn cô, hỏi:
“Cười gì vậy?”
“Cười con trai mình đáng yêu quá.”
Nói rồi cúi xuống xem đồng hồ:
“Em xuống mua chút đồ ăn.”
Lục Nghiễn bế Nhị Nha đưa tới trước mặt cô:
“Để anh đi.”
Thẩm Thanh Nghi không nhận lấy, lắc đầu:
“Không sao, em đi nhanh rồi về.”
Chẳng bao lâu sau, cô quay lại với bánh bao nhân thịt và vài miếng bánh ngọt.
Có duy nhất một tô mì, cô đưa cho Lục Nghiễn – vì nếu muốn mua nhiều thứ nước thì phải mua hộp mang về, lỉnh kỉnh khó xách, rửa cũng phiền.
Lục Nghiễn còn đang do dự, thì nghe Thẩm Thanh Nghi nói:
“Bánh bao không đủ.”
Vừa nói vừa đón lấy Nhị Nha từ tay anh.
Lục Nghiễn mở nắp hộp ra, một tô mì đầy ú ụ, có cả thịt bò và hai quả trứng.
Anh không kiềm được liếc vợ thêm một cái – cô hình như không hề yếu đuối hay cầu kỳ như anh từng nghĩ.
Cô chỉ biết "chọn lựa" trong điều kiện cho phép, nhưng khi rơi vào hoàn cảnh khó khăn, không chỉ biết chịu đựng, mà còn rất biết nghĩ cho người khác.
Thẩm Thanh Nghi ăn hai miếng bánh bao, thấy ánh mắt của anh, thì ngừng lại, bật cười hỏi:
“Sao thế? Không hợp khẩu vị à?”
“Không!” – Lục Nghiễn cúi đầu ăn mì, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm động.
Vợ anh… chắc chắn là rất rất yêu anh.
Ăn xong, anh cầm hộp đi rửa. Khi quay lại thì thấy vợ đang bế Nhị Nha trong lòng, vừa nhẹ nhàng dỗ dành, vừa xé vụn bánh bao đút cho bé.
Ánh mắt dịu dàng ấy, khiến lòng anh mềm ra.
Hồi xưa chắc cô cũng từng dỗ An An như vậy nhỉ?
Có lẽ… mình đã bỏ lỡ quá nhiều rồi.
Anh ngồi xuống cạnh cô, chẳng hiểu sao lại buột miệng nói:
“Thanh Nghi, hay là… tụi mình sinh thêm một đứa con gái nữa đi?”
Thẩm Thanh Nghi ngẩn ra, vừa ngẩng đầu lên đã chạm ngay ánh mắt đen láy của Lục Nghiễn. Trong lòng trào dâng trăm mối cảm xúc, vừa định trả lời…
“Ai là người nhà của Phùng Nhị Nhu?” – Cánh cửa phòng bệnh đột nhiên bật mở, một bác sĩ bước ra hỏi.