Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 121
Cập nhật lúc: 2025-07-02 01:44:24
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Xuân Nhi khóc đến mức nghẹn ngào không thở nổi, vừa nức nở vừa nói:
“Mẹ cháu... mẹ cháu bị sảy thai rồi, đang nằm ở phòng y tế, chảy rất nhiều máu. Bác sĩ nói phải chuyển đến bệnh viện trong thành phố để mổ, nhưng bố cháu không chịu.”
Nói xong lại quay đầu nhìn về phía Lục Nghiễn, ánh mắt tha thiết:
“Chú Lục có thể giúp cháu nói với bố cháu được không? Cháu biết chú là lãnh đạo, mọi người ai cũng nghe lời chú.”
Lục Nghiễn đưa tay day trán, lúc này liền nghe thấy Thẩm Thanh Nghi nói:
“Liên quan đến tính mạng, chúng ta phải đi xem trước đã.”
“Được rồi, anh đi lấy xe!” Lục Nghiễn cũng chẳng buồn giải thích gì về chức vụ của mình nữa.
Thẩm Thanh Nghi liền gọi lại:
“Anh cho người khác lái xe đi, anh nghỉ ngơi đi.”
Lục Nghiễn nhìn cô, đôi mắt sáng trong không nói gì, nhưng Thẩm Thanh Nghi đã hiểu được ý anh:
“Anh nghỉ ngơi đi.”
Hôm qua anh vừa mới hạ sốt, lại vừa bắt tên trộm đồ xong, chắc chắn rất mệt.
“Anh đi cùng em.” Vừa mới xử lý xong một tên lưu manh, anh không yên tâm để cô đi một mình.
Nhưng nghĩ đến việc vợ mình quan tâm như vậy, trong lòng lại thấy vui vui.
Nói xong, không để cô nói thêm lời nào, anh quay người rời đi.
Phòng y tế.
Phùng Nhị Nhu nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch. Bác sĩ Triệu đang nói chuyện với Lưu Dũng:
“Ở đây không có điều kiện để phẫu thuật, phải lập tức chuyển đến bệnh viện trong thành phố.”
Lưu Dũng ôm Nhị Nha, ngồi lì một chỗ, mặt lạnh tanh:
“Ở quê chúng tôi, phụ nữ sinh con toàn sinh tại nhà, có sảy thai thôi mà, cần gì phải làm quá lên thế?”
Phùng Nhị Nhu sắc mặt nhợt nhạt, cắn răng chịu đựng, trán toát đầy mồ hôi:
“Bác sĩ, ông kê cho tôi ít thuốc đi, sống c.h.ế.t thế nào tôi cũng không trách ông.”
Bác sĩ Triệu trừng mắt nhìn Lưu Dũng, giọng đầy trách cứ:
“Loại đàn ông như vậy, cô còn sinh con cho anh ta làm gì?”
Ông thở dài, rồi quay ra ngoài gọi lớn:
“Tiểu Ngô, cậu qua viện xin một chiếc xe đi.”
Tiểu Ngô chạy ra ngay lập tức, rồi quay vào, vẻ mặt lo lắng:
“Nếu chờ duyệt xe thì nhanh cũng phải một ngày, chậm thì một tuần, chị này liệu có cầm cự nổi không? Để tôi thử đi hỏi quanh xem có ai ở làng bên có xe kéo hay máy cày gì không, trả ít tiền thuê người ta đưa đi.”
Lưu Dũng bế Nhị Nha đứng bật dậy:
“Vợ tôi đã nói rồi, bảo kê đơn thuốc là được, mấy người làm loạn cái gì thế?”
Bác sĩ Triệu hít sâu một hơi, quay sang nhìn Phùng Nhị Nhu mặt mũi trắng bệch nằm trên giường:
“Đừng nghe anh ta, tôi chỉ hỏi cô một câu: cô có muốn chúng tôi cứu không? Nếu muốn, lúc này còn tỉnh táo thì ký giấy, tôi cho Tiểu Ngô đi gọi người.”
Phùng Nhị Nhu run run môi, liếc nhìn Nhị Nha trong lòng Lưu Dũng, khẽ hỏi:
“Xuân Nhi đâu rồi?”
Lưu Dũng đáp:
“Về nhà nấu cơm rồi.”
Tim Phùng Nhị Nhu như c.h.ế.t lặng. Đến mức này rồi mà còn không nỡ đi nhà ăn mua cho con hai phần cơm... Xuân Nhi mới có sáu tuổi thôi mà.
Nếu cô c.h.ế.t rồi, hai đứa con gái này sẽ có kết cục gì, cô có thể đoán ra được.
“Tôi ký! Chỉ cần tôi có thể sống, ơn này tôi nhất định sẽ báo đáp.” – Phùng Nhị Nhu nói.
Bác sĩ Triệu vội vàng viết giấy cam kết miễn trách nhiệm, in dấu tay rồi đưa đến trước mặt cô.
Phùng Nhị Nhu nằm trên giường, gắng sức in dấu tay đỏ lên giấy.
Lưu Dũng lên tiếng:
“Tôi nói trước đấy nhé, tiền phẫu thuật tôi không lo đâu. Chuyến này lên bệnh viện huyện chắc cũng tốn năm sáu đồng. Cả ngày chỉ biết vớ vẩn ở nhà, đứa con cũng không giữ nổi, phí của vô ích.”
Bác sĩ Triệu tức đến nỗi trán nhăn, quát lớn:
“Cô ấy bị suy dinh dưỡng nặng trong thời gian dài, lao lực lại thêm lo nghĩ nhiều, giữ được thai mới là lạ! Anh làm việc mỗi tháng không phải ít tiền, đến cả vợ còn không nuôi nổi, còn đòi cô ấy sinh con trai cho anh à?”
Ông ấy không ưa gì loại đàn ông này, bình thường còn lười nói chuyện, hôm nay tức quá nên không nhịn được.
Dứt lời, ông cẩn thận cất giấy cam kết, rồi quay sang Tiểu Ngô:
“Mau đi tìm xe.”
Tiểu Ngô vừa bước ra khỏi cửa, liền thấy một chiếc xe Jeep màu đen đỗ ngoài cửa, lập tức quay lại, phấn khích hô to:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-121.html.]
“Có xe rồi! Có xe rồi!”
Bác sĩ Triệu cũng nghe thấy tiếng động, hỏi to:
“Xe gì?”
“Là chiếc xe chuyên biệt của khu viện cấp riêng cho kỹ sư Lục đi!”
“Lục Nghiễn à?”
Mắt bác sĩ Triệu sáng lên: “Mau đi gọi vợ cậu ta lại đây!”
Còn vì sao lại gọi vợ cậu ta? Trong thời gian qua, ông đã nắm rõ tính cách thằng nhóc Lục Nghiễn này rồi — nói trắng ra là không dễ nói chuyện. Người duy nhất có thể khiến cậu ta nhanh chóng đồng ý làm việc gì đó, chỉ có thể là vợ cậu ta.
Ông đã gặp Thẩm Thanh Nghi vài lần, kiểu người dễ nói chuyện, lại rất tôn trọng ông.
Lúc này, Lục Nghiễn đang ngồi trong xe chờ Thẩm Thanh Nghi.
Tiểu Ngô vừa bước ra khỏi phòng y tế thì thấy Thẩm Thanh Nghi đang dắt hai đứa bé đi về phía bên này, trong đó có một bé gái chính là con gái lớn của bệnh nhân Phùng Nhị Nhu.
Trên đường đi, Xuân Nhi đã kể hết đầu đuôi sự việc cho Thẩm Thanh Nghi nghe.
Vừa đến phòng y tế, Xuân Nhi đã lao đến ôm lấy Phùng Nhị Nhu, vừa khóc vừa nói:
“Mẹ, mẹ cố gắng lên, con đã đi tìm dì Thẩm đến cứu mẹ rồi!”
Phùng Nhị Nhu nhìn Thẩm Thanh Nghi, ánh mắt đầy áy náy, yếu ớt nói:
“Lại làm phiền em rồi...”
Thẩm Thanh Nghi dịu dàng an ủi:
“Gặp được nhau là duyên phận, phiền thì phiền, nhưng gặp rồi vẫn phải giúp. Biết đâu mai mốt em cũng sẽ làm phiền lại chị thì sao?”
Bác sĩ Triệu thấy cảnh tượng này thì còn gì không hiểu nữa — thì ra Phùng Nhị Nhu quen biết Thẩm Thanh Nghi, con bé Xuân Nhi này đúng là lanh lợi!
Ông nhìn Thẩm Thanh Nghi với ánh mắt đầy tán thưởng, sau đó quay sang Tiểu Ngô:
“Bế đồng chí Phùng Nhị Nhu lên xe đi.”
Tiểu Ngô năm nay mới hai mươi ba, đang thực tập ở đây, còn chưa có bạn gái.
Thấy cậu ta còn do dự, Lưu Dũng đặt Nhị Nha lên giường, nói:
“Để tôi làm!”
Tiểu Ngô lập tức không do dự nữa, đẩy Lưu Dũng ra một bên, nhanh chóng bế Phùng Nhị Nhu lên, theo Thẩm Thanh Nghi ra xe.
Tên đàn ông khốn kiếp kia chỉ thấy có người ngoài mới muốn thể hiện.
Lưu Dũng không ngờ vợ mình lại quen thân đến mức ấy với nhà kỹ sư Lục, trong lòng bắt đầu thấy hối hận — sớm biết vậy, anh ta đã đi tìm rồi.
Anh ta vội vàng quấn lại cho Nhị Nha, định lên xe cùng đi, nhưng lại bị Thẩm Thanh Nghi giơ tay chặn lại, bế luôn Nhị Nha từ tay anh ta, lạnh nhạt nói:
“Lên đó rồi, nếu anh không có tiền thì chẳng có việc gì cần đến anh đâu.”
Nghe vậy, Lục Nghiễn quay đầu liếc nhìn vợ một cái, hơi bất ngờ.
Người phụ nữ bình thường hiền lành dịu dàng, mà lúc nói lời chua cay cũng có thể khiến người khác nghẹn c.h.ế.t — nhưng anh lại thích điều đó.
Quả nhiên, Lưu Dũng đứng đờ ra đó, không dám nhúc nhích.
Thẩm Thanh Nghi đóng cửa xe lại, đỡ Phùng Nhị Nhu tựa vào n.g.ự.c mình, rồi quay sang nói với Lục Nghiễn:
“Lái xe đi!”
Lục Nghiễn đạp ga, xe nổ máy.
Hai tay anh đặt trên vô lăng, đan chéo xoay một vòng, xe quay đầu, rời khỏi viện, đi một mạch không dừng.
Ra khỏi khu viện, Lục Nghiễn lặng lẽ nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt rơi lên bóng dáng vợ mình.
Trên mặt cô mang theo nét giận nhẹ, nhưng vẫn cố kiềm chế cảm xúc để dỗ dành Phùng Nhị Nhu đang dựa vào người mình.
Vịt Trắng Lội Cỏ
Trên tay ôm Nhị Nha, còn An An và Xuân Nhi thì ngồi yên tĩnh ở bên cạnh.
Xe chạy thẳng tới bệnh viện thành phố.
Lục Nghiễn nhanh chóng làm xong thủ tục nhập viện, sau đó quay lại định bế Phùng Nhị Nhu xuống xe, nhưng cô ấy xua tay từ chối:
“Để tiểu Thẩm đỡ là được, tôi tự đi được.”
Lục Nghiễn nhìn chiếc cáng ở bên cạnh, thấy khoảng cách cũng không xa, bèn gật đầu đồng ý, đưa tay đón lấy Nhị Nha từ tay Thẩm Thanh Nghi.
Thẩm Thanh Nghi dìu Phùng Nhị Nhu xuống xe, rồi cùng đẩy cô lên cáng vào phòng phẫu thuật.
Bác sĩ và y tá đẩy cáng đến cửa phòng mổ, Thẩm Thanh Nghi nắm tay hai đứa trẻ đi theo phía sau.
Cửa phòng mổ đóng lại,
Lục Nghiễn ôm Nhị Nha ngồi trên băng ghế dài ngoài hành lang, Thẩm Thanh Nghi ngồi bên cạnh.
Xuân Nhi lo lắng áp mặt vào ô kính trên cửa phòng mổ, cố gắng nhìn vào bên trong để xem tình hình của mẹ.
Thẩm Thanh Nghi khẽ vẫy tay gọi An An:
“Đi gọi chị Xuân Nhi lại đây ngồi.”