Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 120

Cập nhật lúc: 2025-07-01 01:12:09
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Nghiễn bật dậy khỏi giường, lao nhanh ra khỏi phòng. 

Thẩm Thanh Nghi còn chưa kịp phản ứng đã thấy anh xông thẳng ra mở cửa lớn, bước nhanh ra ngoài.

Người đàn ông đang lấy quần áo ngoài cửa nghe tiếng chuông vang lên, khựng lại một thoáng, nhưng thấy cửa chính vẫn đóng kín, lại nhìn quanh cửa sổ cũng không thấy ai, mới lấy hết can đảm định tiếp tục lấy đồ. 

Nhưng vừa mới cầm lên thì bị Lục Nghiễn tóm chặt lấy.

Người đàn ông lập tức sợ đến trắng bệch cả mặt, chân tay mềm nhũn, lắp bắp gọi: “Lục … lục tiên sinh.”

Lục Nghiễn trừng mắt, giọng lạnh như băng:

 “Một người đàn ông như anh trộm mấy thứ đồ này làm gì? Hai bộ trước có phải cũng là anh trộm không?”

“Không... tôi không định trộm, chỉ là... là vợ tôi thấy bộ này đẹp, bảo tôi đi mua một bộ giống y hệt, nhưng tôi không biết phải mua kiểu nào, nên mới định lấy về xem thử...” 

Gã đàn ông mặt vuông, da bóng nhẫy, ánh mắt lén lút, nói năng thì cà lăm lắp bắp, chẳng mấy đáng tin.

Thẩm Thanh Nghi vừa chạy ra liền nghe thấy, lập tức vạch trần:

 “Anh nói dối. Nếu đúng như vậy, anh có thể để vợ anh đến hỏi là được, cho dù ngại cũng chỉ cần một cái là đủ. Nhưng bây giờ, trên tay anh là cái thứ ba rồi.”

Gã đàn ông vừa trông thấy Thẩm Thanh Nghi, mắt lập tức sáng rực lên, ánh nhìn trần trụi đầy thèm khát hiện rõ không chút che giấu.

Thẩm Thanh Nghi sợ hãi, vội vàng lùi lại hai bước.

Sắc mặt Lục Nghiễn lập tức sầm xuống, ánh mắt như phủ một tầng băng giá, nắm tay siết chặt rồi đ.ấ.m thẳng vào mặt gã kia một cú như trời giáng:

 “Đồ cặn bã! Mau đem hai cái còn lại ra đây cho tôi, nhanh!”

Gã đàn ông muốn vùng vẫy, nhưng cổ tay còn lại đã bị Lục Nghiễn bẻ ngoặt ra sau lưng, khóa chặt lại, không thể động đậy, giãy giụa một chút cũng đau đến mức nhăn mặt.

Bị ăn một đấm, cả khuôn mặt tê rần như bị giáng sét.

“Nhanh lên, tôi không có kiên nhẫn đâu.” 

Lục Nghiễn lạnh giọng, lại tặng thêm một cú đá thật mạnh, trong lòng vẫn còn chưa hả giận.

Thẩm Thanh Nghi vội nói:

 “Đồ đó em không cần nữa, đưa hắn đến chỗ quản lý đi.”

“Không được, nhất định phải tìm lại hai bộ kia.” 

Lục Nghiễn vừa nghĩ đến ánh mắt lúc nãy của gã ta là lại thấy buồn nôn và giận sôi. 

Dù có phải đốt cũng tuyệt đối không thể để mấy thứ đó rơi vào tay tên khốn này.

Thấy gã đàn ông không chịu nhúc nhích, Lục Nghiễn lập tức tung một cú đá vào sau đầu gối hắn.

“Tôi đi, tôi đi!”

Lục Nghiễn vặn tay hắn, áp giải về phòng. Vừa vào cửa, liền thấy hai bộ nội y kia đang treo trên giường.

Cơn giận lập tức bùng nổ, lý trí tan biến. Anh giật lấy hai bộ đó, rồi quay ra đ.ấ.m đá tới tấp lên người gã kia.

“Lục tiên sinh, đừng đánh nữa, tôi không dám nữa đâu. Xin anh đừng truyền ra ngoài, không thì công việc của tôi ở đây cũng không giữ được, hơn nữa... hơn nữa danh tiếng của vợ anh cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Lục Nghiễn lại tung một cú đá:

 “Cút! Lập tức theo tôi đến chỗ quản lý!”

Nghe thấy hai chữ “phải cút”, gã đàn ông như bị chọc giận:

 “Chỉ là lấy hai bộ đồ, giờ cũng trả lại rồi, có làm gì đâu, sao lại bắt tôi cút?”

Lục Nghiễn lạnh lùng khóa c.h.ặ.t t.a.y hắn:

 “Anh là tội trộm cắp và quấy rối phụ nữ, hai tội chồng chất. Giờ muốn để tôi tự tay áp giải anh đến chỗ quản lý hay tự mình đi?”

Việc này Lục Nghiễn cũng không muốn làm rùm beng lên, để người khác dị nghị về vợ mình, đặc biệt là mấy gã đàn ông, chẳng biết họ sẽ nói lan man đến mức nào.

“Tôi tự đi.”

Gã đàn ông đi phía trước, Lục Nghiễn đi sau, đưa đến phòng quản lý, sau khi nghiêm túc bàn giao cho nhân viên xong mới quay về.

Về đến nhà, anh để Thẩm Thanh Nghi vào phòng, để An An ở ngoài, đóng cửa lại.

Lấy hai bộ nội y từ trong người ra, đặt vào tay cô. Thẩm Thanh Nghi nhìn mà giận đến đỏ cả mặt:

 “Tên đó xử lý sao rồi?”

“Anh bảo người đưa đến đồn công an rồi.”

“Anh có bị thương không?” Thẩm Thanh Nghi lo lắng hỏi.

“Không sao cả!” 

Tên khốn đó đúng là đáng chết, nếu không phải không muốn chuyện lan truyền ra, anh đã lột da hắn rồi. Nghĩ đến chuyện đó, Lục Nghiễn lại thấy một cơn giận chưa từng có bùng lên trong ngực.

Thẩm Thanh Nghi nhìn hai bộ nội y trong tay, biết rõ không thể mặc lại được nữa, cau mày nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-120.html.]

“Em ra ngoài một lát.”

Thẩm Thanh Nghi xoay người mở cửa, đi đến thùng rác cạnh cửa, ném hai bộ nội y vào.

Lúc quay lại, liền thấy Lục Nghiễn đưa cho cô chiếc gương đã được tháo lắp xong:

“Quần áo của em sau này phơi ở khung cửa sổ ban công phía sau.”

“Ừm!”

Do thời gian thi công không cố định, phần lớn người ở đây đều là đàn ông độc thân, có gia đình chỉ đếm trên đầu ngón tay. 

Nghĩ đến điều đó, Lục Nghiễn không khỏi liếc nhìn Thẩm Thanh Nghi một cái:

“Hay là chúng ta thuê tạm một căn nhà trong thành phố?”

“Vậy còn anh thì sao?”

Chẳng phải cô đến đây là để chăm sóc cho anh sao? Nhưng nhìn tình hình hiện tại thì có vẻ anh cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Ánh mắt Lục Nghiễn thoáng né tránh:

 “Anh tan làm thì lái xe về. Nếu anh xin thuê nhà, sau này em sẽ phải nấu ăn.”

Vịt Trắng Lội Cỏ

Thẩm Thanh Nghi lập tức lắc đầu từ chối:

 “Không cần đâu, cũng chẳng ở lâu, bình thường em cũng chẳng đi đâu.”

Cô không phải người yếu đuối, cũng không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng đến công việc của anh.

Lục Nghiễn trầm mặc một lúc rồi gật đầu:

“Được.”

“Em muốn gọi cho Thải Tình một cuộc, không biết bên đó công việc làm ăn thế nào rồi.”

“Được, anh đi với em!”

Lục Nghiễn nắm tay An An, cùng Thẩm Thanh Nghi đến bốt điện thoại trong khu nhà.

Thẩm Thanh Nghi quay số, nhờ nhân viên bên đó gọi Lục Thải Tình ra. 

Khoảng năm phút sau, cô gọi lại một lần nữa, lần này nghe thấy giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia:

“A lô!”

“Thải Tình, là chị đây!”

“Chị hai à, ôi dào, mấy hôm trước em còn định gọi cho chị, muốn hỏi xem anh hai sao rồi, chị bên đó sống ổn không?”

“Anh em vẫn ổn, chị cũng vậy. Còn em thì sao? Bên đó bán hết hàng chưa?”

“Bán hết từ hôm kia rồi. Hạ Tịch Học có qua một lần, hỏi xin số điện thoại của chị. Chuyện nhập hàng anh ấy nói là biết nguồn rồi, cũng biết loại hàng nào nên lần sau không cần em theo nữa, sẽ tự mang một lô đến luôn.”

Thẩm Thanh Nghi thở phào một hơi:

“Ừ, được.”

“À đúng rồi, hình như anh ấy còn muốn xin chị cái gì đó.”

“Chị biết rồi.” Thẩm Thanh Nghi trả lời rồi dặn thêm:

 “À phải, nếu rảnh thì giúp chị đi dạo một vòng ngoài phố xem có ai bán miếng lót giày không, một đôi bán bao nhiêu tiền?”

Còn việc muốn lấy thứ gì, cô đương nhiên biết. Nói thật thì từ khi đến đây, cô còn chưa vẽ xong một bản thiết kế nào.

“Sao thế? Chị định kinh doanh lót giày à?”

“Ừ, chị quen một chị làm lót giày rất khéo tay, kiểu dáng độc lạ. Chị định lấy hàng từ chị ấy.”

“Được thôi, mai em ra phố xem thử. Nhưng chắc lợi nhuận không cao, chỉ bán kèm được thôi.”

“Không sao! Không có gì nữa thì chị cúp máy nhé.”

“Ừ, lần sau Hạ Tịch Học qua đây, em sẽ cho cậu ta số điện thoại của chị.”

Cúp máy xong, Thẩm Thanh Nghi và Lục Nghiễn, một trái một phải, nắm tay An An cùng nhau trở về.

Còn chưa đến trước cửa nhà, đã thấy Xuân Nhi ngồi xổm trước cửa, hai tay ôm gối, đầu cúi gằm.

An An thấy liền vội vàng buông tay bố mẹ, chạy đến trước mặt Xuân Nhi, gọi to:

“Xuân Nhi, cậu đến tìm tớ chơi à?”

Xuân Nhi ngẩng đầu lên, nước mắt rưng rưng đầy mặt, không trả lời An An, mà nhìn quanh một vòng, thấy Thẩm Thanh Nghi thì vội chạy tới, khóc lóc cầu xin:

 “Dì Thẩm, làm ơn cứu mẹ cháu với, cầu xin dì đấy, ngoài dì ra cháu thật sự không biết tìm ai khác.”

Vừa nói vừa định quỳ xuống, Thẩm Thanh Nghi vội vàng đỡ cô bé dậy:

“Có chuyện gì? Dậy đi, từ từ nói rõ.”

Loading...