Nuôi con những năm 1980: Mỹ nhân lạnh lùng được trùm nghiên cứu khoa học chiều chuộng! - Chương 119
Cập nhật lúc: 2025-07-01 01:11:35
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Thanh Nghi hoảng hốt ngồi thẳng dậy, vừa rồi… chẳng lẽ đã bị phát hiện sao?
“Thanh Nghi!”
Anh lại lầm bầm gọi một câu.
Thẩm Thanh Nghi nhìn anh, có vẻ như anh vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, cô dũng cảm lên tiếng trả lời: “Em đây!”
Sau câu trả lời đó, lại rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, Thẩm Thanh Nghi mới thử đưa tay sờ trán anh, cảm giác như không còn nóng nữa, cô thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt cũng nặng trĩu, cô tựa vào giường anh rồi ngủ thiếp đi.
Không biết đã qua bao lâu, trong giấc mơ mơ màng, cô nghe thấy giọng của An An. Mí mắt cô vẫn nặng trĩu, cô mơ hồ đáp lại: “Mẹ ngủ thêm một chút nữa.”
An An lắc lắc Thẩm Thanh Nghi, “Ba nói ba đói rồi.”
Nghe thấy câu này, Thẩm Thanh Nghi tỉnh táo hơn nửa, mở mắt ra mới nhận ra mặt cô đang tựa vào n.g.ự.c trần của Lục Nghiễn, cô hoảng hốt ngồi dậy, và ngay lập tức đối diện với đôi mắt của anh, ánh mắt như cười mà không phải cười.
“Không… không phải đâu…” Cô rõ ràng nhớ là tối qua cô chỉ tựa người bên giường mà thôi.
Lục Nghiễn từ từ ngồi dậy, cài từng chiếc cúc áo, cổ họng anh khẽ chuyển động, “Không sao đâu!”
An An đi đến nắm tay Lục Nghiễn, “Ba, vừa rồi có người đã mang bữa sáng đến rồi, ba không phải bảo đói sao? Đánh răng xong rồi ra ăn nhé.”
“Được rồi!” Anh đáp lại rồi lại nói với Thẩm Thanh Nghi: “Ăn sáng xong rồi, anh sẽ đóng cửa lại, em cứ ngủ thêm một lúc.”
Thẩm Thanh Nghi, lúc này đã không còn xấu hổ như trước, sau khi được chuyển đề tài, cô cảm thấy thoải mái hơn, “Được!”
Cả ba người cùng nhau ăn sáng xong, sau khi dọn dẹp xong, bác sĩ Triệu đến.
Thẩm Thanh Nghi lập tức kể về cơn sốt của Lục Nghiễn tối qua, bác sĩ Triệu kiểm tra anh một chút rồi hỏi: “Mấy ngày nay anh có ngủ đủ giấc và nghỉ ngơi không?”
Thẩm Thanh Nghi gật đầu thay anh.
Bác sĩ Triệu dặn dò: “Sau khi làm việc xong, đừng nghĩ ngợi gì khác, căng thẳng và lo lắng quá mức có thể làm cơ thể phản ứng như vậy.”
“Cảm ơn bác sĩ Triệu!” Thẩm Thanh Nghi lịch sự cảm ơn.
“Không có gì!” Bác sĩ Triệu đáp lại cô rồi tiếp tục nhắc nhở Lục Nghiễn: “Làm công việc này phải biết tự điều chỉnh, nếu không cơ thể sẽ không chịu nổi.”
Lục Nghiễn cười nhẹ, “Tôi nhớ rồi.”
Vịt Trắng Lội Cỏ
Bác sĩ Triệu nhìn vẻ hợp tác của anh, có vẻ anh không phải vì lo lắng mà sinh bệnh, nhưng lại không phát hiện ra nguyên nhân nào khác trong cơ thể anh.
“Cứ chú ý thêm một thời gian, nếu tối nay tình trạng vẫn vậy, thì đi bệnh viện thành phố khám.”
“Đã biết!” Lục Nghiễn bình tĩnh đáp.
Bác sĩ Triệu đi rồi, Lục Nghiễn nói với An An: “Con ra phòng khách ngồi một lúc đi, ba có chuyện muốn nói với mẹ.”
“Vâng!” An An ngoan ngoãn đáp.
Thẩm Thanh Nghi nghĩ anh sắp nói về chuyện sáng nay cô tỉnh dậy nằm trên người anh, vội vàng lên tiếng giải thích: “Chuyện đó, em không cố ý đâu.”
Lục Nghiễn nở một nụ cười nhẹ, “Chuyện gì cơ?”
Thẩm Thanh Nghi ngẩn người, có vẻ anh không để ý chuyện đó, có lẽ là do cô nghĩ quá nhiều, cô khẽ hỏi: “Anh muốn nói gì với em?”
Lục Nghiễn cười nhẹ và từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc chuông nhỏ, đưa cho cô, dịu dàng nói: “Em treo chiếc chuông này và cái áo lót của em lên cùng một móc áo, treo lại chỗ cũ, rồi đóng cửa lại.”
Hôm qua, sau khi Lục Nghiễn nói vậy, Thẩm Thanh Nghi đã nghĩ ra cách, vì vậy khi đi qua cửa hàng bách hóa, cô đã mua chiếc chuông nhỏ này.
“Anh muốn chúng ta giả vờ không có ở nhà, để dụ người lấy đồ xuất hiện, nhưng nếu người đó không đến thì sao? Chúng ta có cần tìm ai đó canh không?”
Thẩm Thanh Nghi cảm thấy không ổn, đồ vật quá riêng tư như vậy, nếu không phải người lấy, chẳng phải sẽ rất xấu hổ sao?
Lục Nghiễn nhìn vợ, thấy cô đang băn khoăn, liền giải thích nhẹ nhàng: “Không cần tìm ai, lấy hai chiếc gương em hay dùng, lát nữa anh sẽ dời bàn làm việc đến gần cửa sổ.”
Thẩm Thanh Nghi không ngờ Lục Nghiễn lại biết cô có hai chiếc gương, dù không hiểu mục đích của anh, nhưng cô vẫn đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nuoi-con-nhung-nam-1980-my-nhan-lanh-lung-duoc-trum-nghien-cuu-khoa-hoc-chieu-chuong/chuong-119.html.]
Thẩm Thanh Nghi mang hai chiếc gương vào, và ngay lúc đó, Lục Nghiễn lại lên tiếng: “Giúp anh mang cái giá truyền dịch.”
Thẩm Thanh Nghi ngoan ngoãn làm theo.
Lục Nghiễn đặt bàn vào gần cửa sổ, chiếc gương được đặt nghiêng sát vào tường bên cạnh bàn, khiến hàng quần áo treo trên mái hiên phản chiếu rõ ràng trong gương.
Thẩm Thanh Nghi lúc đầu còn nghĩ liệu những vật trong gương có cần phải đến gần để nhìn không?
Nhưng ngay sau đó, Lục Nghiễn lấy chiếc gương thứ hai, đứng trên giường và đặt nó đối diện với chiếc gương bên tường, tạo thành một góc chéo với trần nhà.
Lục Nghiễn vốn đã cao, trong khi Thẩm Thanh Nghi đứng một lúc lâu mà tay cầm giá truyền dịch đã bắt đầu tê cứng.
“Xong chưa?”
Khi Lục Nghiễn nhảy xuống giường, Thẩm Thanh Nghi mới nhận ra, cô không cần phải đi đến cạnh cửa sổ, chỉ cần đứng tại chỗ và ngẩng đầu lên là đã có thể nhìn thấy rõ ràng từ trong gương trên trần nhà những gì phản chiếu trong chiếc gương bên tường, đặc biệt là chiếc áo lót.
Lúc này, cô không thể không thán phục, đầu óc của Lục Nghiễn quả thật rất thông minh.
Khi chuông vang lên, chỉ cần ngẩng đầu nhìn vào gương là có thể thấy rõ người nào.
Sau khi làm xong những việc này, Lục Nghiễn nói với cô: “Em đi ngủ trên ghế sofa đi.”
“Đợi thuốc của anh truyền xong đã.” Thẩm Thanh Nghi vẫn nghĩ sẽ đi gọi bác sĩ Triệu đến tháo kim cho anh.
Lục Nghiễn trả lời: “Không cần, anh có thể tự tháo.”
Thẩm Thanh Nghi nhìn anh một cách ngạc nhiên, rồi lại nghe anh khẳng định:
“Anh đã tự tháo hai lần rồi, bác sĩ đến cũng chỉ nhắc nhở anh có đúng giờ uống thuốc hay không, anh sẽ uống thuốc đúng giờ.”
Thẩm Thanh Nghi nhìn đồng hồ, rồi bước ra khỏi phòng.
Lục Nghiễn di chuyển chiếc tủ nhỏ đến bên giường làm bàn làm việc, tiếp tục công việc của mình.
Anh nghĩ Thẩm Thanh Nghi đã ngủ rồi, vẫn ngồi trong phòng làm việc một cách yên tĩnh, cho đến khi cảm thấy bàn tay bị kim truyền dịch đ.â.m vào và một cảm giác đau nhói, anh mới nhận ra đã hết thuốc truyền.
Anh định tự tháo kim thì bác sĩ Triệu đột nhiên xách một hộp thuốc bước vào.
Thấy anh chuẩn bị tự tháo, bác sĩ Triệu vội vàng bước lên ngăn lại, sau đó trách Thẩm Thanh Nghi đang đứng bên cạnh: “Sao không làm sớm hơn?”
“Vừa rồi trên đường không may đạp phải một viên đá, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.” Thẩm Thanh Nghi nói với giọng đầy áy náy.
“Ngày mai không cần phải đến tháo kim nữa.” Lục Nghiễn nói một cách lạnh nhạt.
Bác sĩ Triệu ngạc nhiên một chút, “Thế không được, nếu anh tháo như vậy, nếu tay có gì không ổn thì tôi phải làm sao? Tôi đến muộn một chút thôi mà đã có m.á.u rồi.”
Lục Nghiễn đáp một cách bình thản: “Muộn một chút cũng chẳng sao.”
Nói xong, ánh mắt anh chuyển về phía Thẩm Thanh Nghi, “Chân em không sao chứ?”
“Không sao!”
Bác sĩ Triệu không nói gì, vừa rồi thái độ lạnh lùng không rõ ràng này có phải là đang trách vợ mình không? Dù không phải lời nói quá nặng, nhưng thôi…
Ông ấy lắc đầu bất lực rồi tiếp tục kiểm tra sức khỏe cho Lục Nghiễn.
Sau khi bác sĩ Triệu rời đi, Thẩm Thanh Nghi nhìn đồng hồ, không cần ngủ nữa, lát nữa lại có người mang cơm đến.
Sau khi ăn trưa, cửa lại được đóng lại, Thẩm Thanh Nghi cuối cùng cũng yên tâm ngủ trưa.
Lục Nghiễn vẫn ngồi trong phòng, vừa làm việc vừa nghe động tĩnh ngoài cửa.
Cho đến khi công việc xong, ngoài cửa không có bất kỳ âm thanh nào, anh thu xong tài liệu, rồi nằm lên giường, nhìn chằm chằm vào chiếc gương trên trần nhà mà ngẩn người.
Anh nhớ lại vẻ mặt hoảng hốt của cô khi cô không dám phát ra tiếng tối qua, không khỏi đưa tay sờ lên môi, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ.
Còn cảm giác cô ngủ say trên người anh, làm sao có thể có người ngủ say đến vậy? Chắc ngay cả khi bị người ta ôm đi cũng sẽ không biết đúng không?
Đang suy nghĩ, bên ngoài cửa có tiếng chuông gió vang lên, một bóng dáng đàn ông to lớn xuất hiện trong gương…