Sau khi Lưu Ngọc chết, Hoắc Sách dẫn theo tinh binh xông  Phụng Thiên Điện, cầm đao c.h.é.m đầu Hoàng thượng.
  muộn .
Viên Đông Châu  từ xương sống của , phát  tiếng động giòn tan  lăn đến chân Hoắc Sách.
Đại điện tràn ngập m.á.u tươi.
Từ đó  lật đổ triều đình, đổi niên hiệu thành Quang Thọ.
Ta rõ ràng  c.h.ế.t  Quang Thọ nguyên niên, nhưng  trở về bên Hoắc Sách  Quang Thọ nhị niên.
Nỗi đau dữ dội ở xương sống ập đến,  ôm Hoắc Sách mà  nức nở: "A Sách... A Sách,  đau quá,  đau quá..."
Hoắc Sách như  sét đánh. Nỗi đau của  khiến  nhớ  hình ảnh  mà    thấy ngày đó. Ta với   m.á.u me,  chết.
Tay   ngừng run rẩy, nhẹ nhàng ôm lấy  như thể ôm một báu vật dễ vỡ. Nước mắt của Hoắc Sách rơi xuống mặt , in  một vệt nóng hổi. Giọng  nghẹn ngào: "Phi Tuyết  đau,  đau nữa,  chuyện  qua , qua !"
"Hoắc ca của nàng  đến,   sẽ  bao giờ  nữa. Phi Tuyết, Hoắc ca sẽ  bao giờ đến muộn nữa..."
Chúng  ôm    lâu,  lâu.
19.
Cho đến khi trời tối,  mới bắt đầu nghi ngờ tại   vẫn  thể tồn tại  đời .
"Hoắc Sách,     c.h.ế.t  ? Tại  vẫn  thể tồn tại  đời?"
Chàng im lặng  lâu,  hôn lên : "Trên đời   quá nhiều kẻ kỳ lạ, nàng chỉ cần ở bên cạnh  là đủ. Đừng hỏi tại ."
Ta nửa hiểu nửa , nhưng cũng  trong đó chắc chắn  trải qua muôn vàn gian khổ.
Tuy nhiên, hồn ma  thể sinh con, lòng  chua xót vô cùng.
"Chàng cũng   một mụn con, Minh Tú... Minh Tú  ."
Hoắc Sách chạm  chóp mũi , mỉm : "Đã  là   Minh Tú,   Minh Tú, nàng cứ  tin."
Lòng  dấy lên sự nghi ngờ: "  nãy, rõ ràng    tặng Đông Châu cho Minh Tú."
Hoắc Sách đột nhiên hôn ,  cho  chất vấn.
Chúng  quấn quýt bên ,  bắt đầu tin rằng thực sự   Minh Tú.
Dù  thì  cũng  c.h.ế.t mà sống , việc ký ức xuất hiện sai lệch kỳ lạ cũng   là  thể.
Ta  may mắn khi  vẫn  thể ở bên Hoắc Sách với tư cách một hồn ma.
Chúng  vẫn  thể ở bên ,  yêu  nhiều đến thế.
20.
Kể từ khi   sự thật rằng   chết,  trở nên thanh thản với  chuyện trong quá khứ.
Đông Châu, Đông Châu!
Khi còn sống  lão Hoàng đế rút xương  thành Đông Châu, Hoắc Sách mới sợ hãi đến thế khi  giữ  Đông Châu.
Và   nỗi ám ảnh với Đông Châu như , cũng bởi vì    thể mặc bộ y phục tân nương bằng Đông Châu đó để gả cho Hoắc Sách.
Trở ngại lớn nhất giữa  và Hoắc Sách là Minh Tú cũng căn bản  tồn tại.
Ta  mà,     thể yêu kẻ khác?
Bài vị trong căn phòng vàng là của ,   của Minh Tú.
Ả  chỉ là một nhân vật do nội tâm  tự tạo  vì  chấp nhận   rời khỏi thế gian.
Những ảo ảnh  tên đó, tất cả đều là chính  mà thôi.
Mọi thứ đều  hợp lý.
Trái tim vẫn treo lơ lửng nay  chìm xuống,  cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "A Sách, chỉ cần  yêu ,  sẽ vĩnh viễn  rời xa ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-tu-trong-guong/chuong-6.html.]
Hoắc Sách nâng mặt , nhẹ nhàng hôn, như đối đãi với một món trang sức dễ vỡ.
Chàng thề với : "Phi Tuyết,  sẽ  bao giờ để nàng rời xa  nữa!"
21.
Ta vui mừng quá đỗi, dù    chết.
Chết cũng chẳng .
Bởi vì  và Hoắc Sách... sẽ... ở bên  mãi mãi.
Mãi mãi.
22.
Hoắc Sách đưa   vi hành.
Chúng  cùng du ngoạn hội đèn, hòa âm cầm sắt  họa thuyền. Như những đôi phu thê bình thường.
Ta cảm thấy  hạnh phúc quá, hạnh phúc quá.
 tại , luôn  những kẻ   điều  phá hoại hạnh phúc của ?
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
23.
Trên phố chợ, một bóng  lướt qua.
Ta nhận . Là Đạo sĩ đáng lẽ    đập chết!
Người đó   chết!
Lòng  dâng lên một sự hoảng loạn   nên lời.
Ta    đang hoảng loạn vì điều gì, nhưng cả  thể đều đang gào thét: Mau g.i.ế.c  !
Hoắc Sách     , đưa cho  một xâu kẹo hồ lô: "Khi  xuất giá, nàng thích kẹo hồ lô nhất mà, , của nàng."
Ta , cắn một miếng. Hoắc Sách thấy  thích,  tìm  bán hàng lấy thêm một xâu.
"Chúng  mỗi  một xâu."
Người bán hàng đòi  tiền,  Hoắc Sách  tử tế: "Người    , kẹo hồ lô một xâu chỉ một văn tiền thôi, thế mà cũng  ăn quỵt!"
Trong lòng  bật .
Hoắc Sách ở vị trí cao quen ,  gì  nấy. Làm gì  khái niệm trao đổi?
"Quên mất." Một văn một xâu, chúng  ăn hai xâu,  là hai văn. Ta móc hai văn tiền  đưa cho  bán hàng.
  đó  dùng ánh mắt kỳ lạ săm soi .
Cuối cùng  bán hàng chỉ cầm lấy một văn tiền trong lòng bàn tay , còn lẩm bẩm: "Trông đàng hoàng tử tế, hóa   là một kẻ ngốc!"
24.
Trở về cung,  vẫn luôn vương vấn hình bóng lướt qua đó.
Ta lén lút giấu Hoắc Sách  đến linh đường. Mở nắp quan tài giấu xác , quả nhiên trống !
Hắn  thực sự  chết!
Làm     thể  chết?
Lòng  tràn ngập oán hận, nhưng khi lấy  tinh thần  thấy  mơ hồ.
Rõ ràng  hại   là để Hoắc Sách quên  Minh Tú. Nếu Minh Tú căn bản  tồn tại, tại    nhất định     chết?
Ta  hiểu.
 nỗi bất an và thù hận  khiến  ăn  ngon ngủ  yên.
Ta nhất định  g.i.ế.c .