16.
Nam Dương   tiến cống một hộp Đông Châu mới. Ta tràn đầy vui mừng chờ đợi Hoắc Sách ban tặng cho .
Ta chờ mãi, chờ mãi mà  thấy tin tức.
Không  Minh Tú, Hoắc Sách  cũng   tặng Đông Châu cho .
Ánh mắt của các cung nhân   cũng trở nên kỳ quái. Cứ như thể đang chế nhạo rằng dù hậu cung chỉ  một  ,  cũng   Bệ hạ sủng ái.
Ta tức giận hất tay,  vỡ  nhiều đồ vật: "Chàng lừa ! Chàng căn bản  hề quên Minh Tú! Con tiện tỳ , c.h.ế.t  cũng  yên!"
Ta xông thẳng  Tử Thần điện nơi Hoắc Sách đang xử lý chính sự.
Hoắc Sách đang thất thần   một chiếc hộp gấm  mở, bên trong  một viên Đông Châu lấp lánh của Nam Dương.
Chàng quá đỗi chăm chú, quá đỗi dịu dàng.
Khi nghĩ đến tất cả sự dịu dàng từng thuộc về , đều  dâng hiến cho Minh Tú. Ngay cả khi ả  chết, Bệ hạ cũng  thể quên. Ta ghen tỵ đến mức sắp phát điên.
Hoắc Sách  lưng  với : "Minh Tú, nàng   Đông Châu ?"
"Phi Tuyết  cần dùng Đông Châu, Trẫm sẽ tặng hết Đông Châu cho nàng."
Minh Tú, Minh Tú,  là Minh Tú! Chàng  chỉ lừa  rằng  quên Minh Tú, mà còn  tặng hết những viên Đông Châu  yêu quý nhất cho ả. Không để  cho  một viên nào.
Nước mắt   ngừng tuôn rơi. Những năm tháng yêu  , rốt cuộc cũng chỉ là tình yêu từ một phía của . Hoắc Sách sớm   còn yêu  nữa,   nên tự lừa dối .
Ta cuối cùng cũng  đối diện với sự thật.
17.
Ta từ phía  vòng tay ôm lấy , nước mắt  ướt đẫm cả tấm lưng : "Bệ hạ,    Minh Tú,  là Phi Tuyết. Xin  ,     thất vọng !"
Thân thể  cứng . Ta  chút tuyệt vọng. Biết    Minh Tú,    sẽ đẩy   ?
Ta nhắm mắt , chờ đợi sự phán xét đến.
Bất ngờ , Hoắc Sách đột ngột  đầu , dùng sức ôm chặt , như  nghiền nát   tận xương máu, cả  thể run rẩy; "Phi Tuyết,   nàng  Phi Tuyết? Xin ... xin ...    thể..."
Nước mắt nóng hổi của Hoắc Sách rơi xuống cổ . Như một tia chớp xé tan những suy nghĩ hỗn loạn của .
Cảnh tượng thật quen thuộc, dường như  từng   ôm  và ,  lời xin .
Những mảnh ký ức lộn xộn ùa về trong đầu .
Tiếng bước chân hỗn loạn, m.á.u chảy khắp nơi, âm thanh ồn ào, đôi mắt đỏ ngầu đến đáng sợ của Hoắc Sách.
Một ý nghĩ cực kỳ kinh khủng  nắm lấy .
Ta đẩy Hoắc Sách , điên cuồng lao đến cánh cửa nhỏ cất giấu linh đường. Vẫn là bóng nến mờ ảo, ánh sáng lờ mờ. Rất  nhiều bài vị.
Ta xông đến  bài vị của Minh Tú, ánh mắt dán chặt  những chữ  bài vị.
[Tiền thất Dương thị, khuê danh Phi Tuyết, sinh Tây Liên, vợ  Phi Tuyết]
Ta sững sờ tại chỗ.
Thì     nhớ nhầm,   cái gì gọi là Dương thị Minh Tú, Minh Tú chính là Lý thị Minh Tú. Người họ Dương    Minh Tú, mà là .
Phi Tuyết, Dương, Phi, Tuyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-tu-trong-guong/chuong-5.html.]
Không  vợ  Minh Tú, là vợ  Phi Tuyết.
Và  bài vị của Lưu Ngọc, rõ ràng : Quang Thọ nguyên niên, hộ chủ mà vong.
Ta gần như  thốt nên lời, loạng choạng lao đến  chiếc gương đồng khổng lồ ở góc linh đường.
Trong gương, chỉ  những bài vị lạnh lẽo và ánh nến lung lay.
Trong gương...   hình bóng .
Ta ngã gục xuống đất, lẩm bẩm: "Ta...  c.h.ế.t  ?"
18.
Hoắc Sách xông  ôm lấy .
Ta cảm nhận   ấm trong vòng tay , cảnh  thật quen thuộc.
Ngày xưa,  cũng  xông  điện và ôm lấy  như thế.
Ta nhớ lúc đó  dường như  : "Phi Tuyết,  đến muộn ."
Hình như...   nhớ  .
Về Minh Tú, Hoắc Sách, Lưu Ngọc.
Ta và Hoắc Sách là thanh mai trúc mã,  phụng mệnh trấn giữ biên ải,  ở nhà chờ gả.
Ta tràn ngập vui mừng, tự tay thêu một bộ y phục tân nương đầy Đông Châu cho .
Đó là bộ y phục tân nương  nhất  đời, chỉ chờ Hoắc Sách trở về từ biên ải,  sẽ gả cho .
 sự việc   như ý,  đến miếu để cầu phúc cho Hoắc Sách,  đường gặp  Hoàng thượng cải trang vi hành. Hắn   lòng , chỉ một chiếu thư  gọi   cung.
"Dương Phi Tuyết, ngươi đừng quên sự sống c.h.ế.t của Dương gia ngươi chỉ là chuyện một lời  của Trẫm."
Ta  thể  gì đây?
Hắn là Hoàng thượng!
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Gia đình ép   cung.     để tâm đến Thánh thượng, cả ngày chỉ  chằm chằm  bộ y phục tân nương thêu đầy Đông Châu mà ngẩn .
Ta  mặc bộ y phục tân nương thêu đầy Đông Châu , gả cho Hoắc Sách mà  yêu thương.
Ban đầu Hoàng thượng còn kiên nhẫn với , dần dần,  cũng nổi giận. Khi  một  nữa qua loa với , cuối cùng   nổi cơn lôi đình.
"Mỹ nhân như Đông Châu, nếu ngươi thích Đông Châu đến thế,  sẽ biến ngươi thành Đông Châu !"
Ta  rút xương sống, xương cốt  nghiền thành một viên xương châu khổng lồ.
Máu chảy đầm đìa,  đau đớn như sắp chết.
Lưu Ngọc chạy điên cuồng ngoài điện, liều c.h.ế.t truyền tin cho Hoắc Sách đang uống rượu trong yến tiệc mừng công.
"Hoắc tướng quân, tiểu thư  Thánh thượng biến thành Đông Châu !"
Lưu Ngọc  truyền lời xong,   Hoàng thượng hạ lệnh b.ắ.n c.h.ế.t bằng loạn tiễn.
Lưu Ngọc nàng , đến c.h.ế.t vẫn còn lo lắng cho sự an nguy của .
"Cầu Hoắc tướng quân... cứu... tiểu thư..."