Sau khi nảy  ý nghĩ đó,  mới phát hiện. Nữ tỳ bên cạnh    từ khi nào  đổi thành một nữ tỳ xa lạ.
Ta cau mày: "Lưu Ngọc ? Gọi Lưu Ngọc đến đây!"
Nữ tỳ  mặt mày hoảng hốt, lập tức quỳ xuống, dập đầu liên tục: "Lưu Ngọc tỷ tỷ, chẳng  Lưu Ngọc tỷ tỷ  mất từ một năm   ?"
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
"Ngươi  cái gì?!" Da đầu  tê dại, một nỗi sợ hãi tột cùng ập đến. Lưu Ngọc...  mất? Từ một năm ?
11.
Ta bắt đầu ngày đêm lo lắng sợ hãi. Cả hoàng cung  ngoài Hoắc Sách ,   một ai   thể tin tưởng.
Minh Tú, Lưu Ngọc, đều    ?
Ta vẫn  tin trong cung   Minh Tú,  càng  tin trong cung   Lưu Ngọc.
Nói Lưu Ngọc mất từ một năm , thật là hoang đường!
Ta  thể tự thuyết phục    Minh Tú, nhưng Lưu Ngọc thì khác. Dù nàng là nữ tỳ của , nhưng từ nhỏ  cùng  lớn lên. Những ký ức xưa  rõ ràng vẫn còn sống động,   thể nào nhớ nhầm .
Ta đột nhiên nhớ  hôm đó Hoắc Sách ôm , Lưu Ngọc rõ ràng  ở  xa, chăm chú  .
Chỉ  nàng   sự thật,  nhất định  tìm thấy Lưu Ngọc.
12.
Sau vài ngày,  mới tìm  cơ hội, tránh đám đông, bước  cánh cửa nhỏ đó.
Chỉ một cái , sắc mặt   tái mét. Ta    dùng lời nào để miêu tả nỗi sợ hãi lúc .
Trong cánh cửa đó, nào  ngôi nhà vàng nào. Trong đó, cất giấu một thế giới của những bài vị. Bóng nến chồng chất, ánh sáng mờ ảo.
Bài vị,   nhiều bài vị.
Có kẻ đang cúng tế cho những   khuất.
13.
Vị Phật trong Phật khảm  xuống, những bài vị đen trắng chĩa thẳng  đầu . Chúng dường như  phá vỡ xiềng xích mà xé rách .
Căn phòng kín gió, tối tăm, nồng nặc mùi hương khói, hun đến mức     thể phân biệt   là bóng quỷ  là bóng Phật.
Đứng đầu là bài vị của Minh Tú, tiếp theo là Lưu Ngọc.
[Tiền thất Dương thị, khuê danh Minh Tú, sinh Tây Liên, vợ  Minh Tú]
[Dương gia thị Lưu Ngọc Tây Liên vị]
Ta      chuyện   Minh Tú, nhưng Minh Tú, Lưu Ngọc… Đều  mất  ?
Ta lao tới,  bài vị còn  niên hiệu: Quang Thọ nguyên niên.
Quang Thọ nguyên niên, Quang Thọ nguyên niên…  năm nay, là Quang Thọ nhị niên!
Đầu óc  trống rỗng.
"Phi Tuyết, nàng đang  gì ?"
Ta giật , lập tức  đầu .
Hoắc Sách chắp tay  ở cửa, ánh mắt sâu thẳm: "Đã  đừng đến,  nàng  bướng bỉnh thế?"
Tại      bướng bỉnh?
Ta lảo đảo, từng bước lùi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-tu-trong-guong/chuong-4.html.]
14.
Ta  rõ tại    hôn mê,  mở mắt   thấy   giường.
Hình như  chuyện gì đó  quan trọng mà   quên mất, đầu  đau như búa bổ.
"Hoắc Sách! Minh Tú! Lưu Ngọc!" Ta bật dậy như điên dại.
Ta điên cuồng tìm kiếm Hoắc Sách, nhưng Hoắc Sách  biến mất. Giống như sự biến mất của Minh Tú,   thể tìm thấy  nữa.
Người khác vẫn  Minh Tú  tồn tại, rõ ràng    thấy bài vị của ả! Cho dù  tồn tại, thì cũng là sự  tồn tại do  chết,    thể là sự  tồn tại do  từng  mặt  đời?
Quốc gia  thể một ngày   Quân vương.  thật khó tin, tất cả những  xung quanh  đều bình thản, an nhiên.
Ta sắp phát điên .
Càng đáng sợ hơn, ban ngày  luôn  thấy một nữ nhân mặc y phục màu hồng phấn lảng vảng bên cạnh. Luôn mang theo nụ  trắng bệch thảm thương.  mỗi khi  định thần  kỹ,  trống rỗng   gì.
Là hồn ma của Minh Tú ?
Ả quả nhiên âm hồn  tan!
Ta từ bên ngoài mời một vị Đạo sĩ Mao Sơn  cho là  đạo hạnh cao thâm.
"Trong cung  chút tà ma, e rằng  quỷ thần tác quái." Vị Đại sư vẻ mặt nghiêm trọng,  theo  đến  cánh cửa đầy bài vị .
"Ta nghi ngờ hồn ma của vị Tú nương nương    siêu thoát, Đại sư, ngươi  cách nào để siêu độ cho ả ?"
"Tú nương nương? Ở đây  gì  bài vị nào của Tú nương nương?"
Ta chỉ tay  chính giữa, ngờ vực vị Đạo sĩ  mắt kém: "Chính là cái ."
Hả? Ta nhớ Hoắc Sách luôn  Lý thị Minh Tú nhu mì hiền thục,  bài vị của ả  họ Dương?
Có lẽ  nhớ nhầm . Con tiện tỳ   trùng họ với , thật xui xẻo!
Vị Đại sư cau mày,  ,    bài vị,    thôi.
Lâu ,  vung phất trần, thở dài: "Nương nương là   phúc trời ban,  cần Đạo nhân  siêu độ cho."
15.
Đại sư   siêu độ cho Minh Tú. Ta  còn cách nào khác.  từ đó về , Hoắc Sách  trở về.
Chàng  chỉ trở về, mà còn quên mất linh đường  cánh cửa đó.
Rõ ràng  cũng giống như , quên  những gì  trải qua  cánh cửa, dường như còn quên triệt để hơn .
Ta thực sự  vui mừng: "Vị Đại sư  quả thật thần thông, ngay cả yêu cầu   kịp   cũng  thỏa mãn!"
Vị Đại sư  khiến Hoắc Sách quên   nhiều chuyện, bao gồm cả Minh Tú  chết.
Ta   ơn . Vì    g.i.ế.c .
"Đại sư  lớn tuổi, nên về quê an dưỡng tuổi già thì hơn."
Ta đưa cho Đại sư một rương vàng. Khoảnh khắc Đại sư ôm rương  lưng,  cầm một tảng đá đập mạnh  đầu .
Hắn ngã xuống,  kéo Đại sư  linh đường để giấu . Vì Đại sư   sự tồn tại của Minh Tú,  thì hãy ở  bầu bạn với Minh Tú . Cho đến khi mục rữa.
Minh Tú,    , Hoắc Sách yêu ả , vì    thể trách ả.    ả biến mất.
Hoàn  biến mất.
Ta  Minh Tú c.h.ế.t một cách triệt để,  ai  thể nhớ đến ả nữa.