08.
Hoắc Sách  lưng về phía ,  mặt  là một cánh cửa nhỏ mà   từng thấy bao giờ. Ta dừng bước, lòng dâng lên nỗi chua xót.
Minh Tú  từng khoe khoang với  rằng Hoắc Sách  học theo Hán Vũ Đế Lưu Triệt mà "kim ốc tàng kiều" cho ả.
Vừa   chuyện,  như  sét đánh ngang tai, trong lòng bứt rứt  yên.
Ai cũng  "kim ốc tàng kiều" (nhà vàng giấu  ), mà " "  cất giấu đó chính là Hoàng hậu.
Hoắc Sách đây là…  phong Minh Tú  Hoàng hậu?
Giờ đây, trong cánh cửa nhỏ  mắt, hẳn là căn phòng bằng vàng ròng mà    cho Minh Tú. Hoắc Sách  đầu  và khẽ mỉm  với .
Ta vẫn lao tới ôm lấy , bỏ qua thái độ khác thường của .
"Phi Tuyết, nàng cuối cùng cũng đến ."
Ta kéo tay   ,  gấp: "Hoắc Sách, đừng bận tâm chuyện khác, Minh Tú… Minh Tú ả   là . Ả là một con quái vật, chúng   tìm đại sư để trừ khử ả!"
Hoắc Sách   bất động tại chỗ, mặc  kéo thế nào cũng  lay chuyển. Chàng dường như đang  , nhưng  như : "Phi Tuyết, Minh Tú là ai? Ở   Minh Tú?"
Chàng khẽ vuốt ve đầu , mỉm : "Cung , từ  đến nay chỉ   nàng."
Ta như  sét đánh. Hoắc Sách,  lời  là  ý gì?
Minh Tú  bắt nạt  nhiều đến thế, ả  cướp  tình yêu của Hoắc Sách dành cho .
Bột vẽ lông mày bằng tơ vàng do Ba Tư tiến cống chỉ  hai thạch,  ngày đêm mong nhớ suốt một năm, Hoắc Sách  cho hết Minh Tú, ngay cả một thạch cũng   chia cho .
Đông châu lấp lánh của Nam Dương,  vốn  sẽ tích góp để  vương miện cho , cuối cùng  xuất hiện  tóc mai của Minh Tú.
Ngay cả khi   ăn quả vải, cũng  đợi Minh Tú chọn xong mới đến lượt .
Không  Minh Tú?
Làm   thể   Minh Tú?
Ta sốt sắng: "Huynh trưởng của Minh Tú nắm giữ binh phù, chính    nhất định  nạp ả  cung!"
Hoắc Sách  khẽ, đầy sủng ái ôm lấy : "Được  ,  Minh Tú,  Minh Tú, xem  là Trẫm gần đây  lơ là Phi Tuyết của chúng , để nàng  ghen tuông vớ vẩn! Phi Tuyết của chúng   mơ đến hồ đồ , cứ như một tiểu hài tử, thật đáng yêu!"
Ta  chút mơ màng. Giữa  và Hoắc Sách,  lâu    những ngày tháng bình yên như thế .
Chấp nhận sự yên lặng cũng chỉ là lựa chọn trong chốc lát. Không  tranh cãi với  chuyện  Minh Tú   nữa. Có lẽ điều  thật sự  bình thường, nhưng  cũng thực sự tham luyến tình yêu của Hoắc Sách dành cho  lúc .
Thế là  im lặng, ngoan ngoãn vùi  cổ . Trên  Hoắc Sách vẫn còn mùi long diên hương nhàn nhạt, mùi hương  quen thuộc nhất từ  đến nay.
Ta chỉ  cánh cửa phía , nũng nịu với Hoắc Sách: "Trong đó là ngôi nhà vàng mà Bệ hạ  cho  ?"
Hoắc Sách bật :;" , Phi Tuyết của chúng  bây giờ  thể , Trẫm  dành cho nàng một bất ngờ."
Lòng  vô cùng thỏa mãn. Đó là ngôi nhà vàng mà Hán Vũ Đế dành cho Hoàng hậu A Kiều, là ngôi nhà vàng mà Hoắc Sách dành cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-tu-trong-guong/chuong-3.html.]
Không  dành cho ả Minh Tú. 
Ta đắm chìm trong ánh mắt dịu dàng của Hoắc Sách,    về phía bóng  ở  xa.
Bóng hình lờ mờ,  thể thấy rõ. Ta định thần  kỹ, mới phát hiện đó là Lưu Ngọc.
Lưu Ngọc  ngay tại đó, chăm chú  về phía . Ánh mắt nàng chìm khuất trong bóng cây, mờ ảo như sương khiến    thể  rõ.
09.
Ta  còn nhắc đến Minh Tú với Hoắc Sách nữa,  chỉ mong  quên ả .
Không  Minh Tú, Hoắc Sách thực sự đối xử với   .
Tốt đến mức khiến  nghi ngờ    về quá khứ,  về những năm tháng   Minh Tú.
Cá Chép Bay Trên Trời Cao
Tình yêu của chúng  thậm chí còn  phổ thành bài ca d.a.o truyền tụng trong dân gian.
“Đồng tâm đồng đức đồng kinh vĩ. Cùng khổ cùng ngọt cùng sớm chiều. Tình sâu Đế-Hậu trời chứng giám. Giang sơn bền vững vạn dân tôn!”
Tất cả  , kể cả bách tính, đều  Hoắc Sách nơi hậu cung chỉ  một  .
Ta gần như  quên  từng vì Minh Tú mà gây khó dễ cho   bao.
Dần dần,  cũng bắt đầu nghi ngờ, liệu  thật sự tồn tại một Minh Tú  ?
Minh Tú giống như một giấc mơ của ,  khi tỉnh giấc chỉ  một   nhớ về ả.
Biểu cảm của cả cung  bối rối  chắc chắn.
"Ai cũng  Bệ hạ sủng ái nương nương vô vàn, nhược thủy tam thiên chỉ thủ nhất biều ẩm (ba ngàn con sông chỉ lấy một gáo nước)."
"Quý phi nương nương đừng đùa nữa!"
Ta hỏi khắp cả hậu cung, cung nhân cũng chỉ  hậu cung của Hoắc Sách chỉ   .
Từ  đến nay,  từng  Tú nương nương nào.
10.
Ta nên tin điều đó, nhưng đêm hoan ái của Hoắc Sách và Minh Tú hôm nọ,  thỉnh thoảng hiện lên trong tâm trí .
Đêm đó đại điện trống , giọng  rõ mồn một của Minh Tú, tấm lưng phập phồng một  của Hoắc Sách, bóng hình mờ ảo trong gương, tất cả đều khiến  bồn chồn  yên.
Mọi thứ đều quá đỗi  chân thực,  ngày càng trở nên hoang mang.
Ta chợt nhớ đến Lưu Ngọc.
 , Lưu Ngọc, vẫn còn  Lưu Ngọc. Nàng  chắc chắn nhớ Minh Tú!
Lưu Ngọc thả mèo đen  cung của , nàng  cùng phe với Minh Tú! Sao  lâu   thấy nàng ?
Ta   sự thật.