Lý đại gia tiếp tục ở núi ôn chuyện với Triệu Phi Đao.
Cho nên chỉ ba xuống núi là Cơ Hoài Dã, Khương Dao, Mạc Hồi.
Ba xuống núi.
Khi qua Khương gia, Mạc Hồi lấy ngựa.
Đôi mắt xinh của Khương Dao chằm chằm Cơ Hoài Dã.
“A Dã, nghỉ ngơi một lát, ăn cơm trưa ?”
Cơ Hoài Dã lạnh nhạt lắc đầu: “Không cần, chạy về huyện nha”.
Khương Dao móc một cái hộp hình chữ nhật từ trong lòng ngực.
Đây là nhân sâm, thứ đồ cực bổ, Khương Dao lấy từ trong hộp bí mật.
Khương Dao tiến hành phân loại những thứ bản lấy từ trong hộp bí mật, nhân sâm thuộc nhóm thượng thượng phẩm.
“A Dã, cơ thể suy yếu, đây là nhân sâm, cầm về bồi bổ”.
Khương Dao đưa nhân sâm cho Cơ Hoài Dã.
Cơ Hoài Dã cúi mặt cái hộp , suy nghĩ kích động dâng trào trong mắt, hầu kết tự giác mà co giật.
Lát , vẫn đè nén tất cả suy nghĩ xuống.
“Không cần”.
Hắn thậm chí còn liếc mắt Khương Dao một cái liền xoay rời .
Mạc Hồi liếc mắt Khương Dao một cái, liền xoay rời .
Hai khỏi thôn, leo lên ngựa.
Mạc Hồi và Cơ Hoài Dã sóng vai đằng .
Mạc Hồi cảm thấy đại nhân nhà gì đó thích hợp.
Đại nhân để ý Khương cô nương như thế, vì lạnh nhạt với Khương cô nương ?
Rõ ràng đối xử lạnh nhạt với Khương cô nương, nhưng đại nhân cũng vui.
“Đại nhân, Khương cô nương cũng lòng, vì ngươi nhận? Ta thấy Khương cô nương mất mát…”. Mạc Hồi nhịn .
Cơ Hoài Dã cũng trả lời vấn đề của mà : “Tìm một đứa trẻ tên là ‘Mân Ngọc’ ở huyện Lục Thủy, bốn năm tuổi….”.
Đứa nhỏ bốn năm tuổi, nghĩa là sinh từ năm sáu năm .
Lúc đó, Cơ Hoài Dã còn tham gia thi cử, vẫn còn ở huyện Lục Thủy.
Hắn nhớ rõ một ngoài, sốt cao một hồi, còn mất một phần ký ức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-157.html.]
Hắn cảm thấy, đứa nhỏ khả năng cao là từ lúc đó.
Tâm trạng của Khương Dao vui lắm.
Nhân sâm đắt đấy.
Không cần thì thôi.
Không điều!
Khương Dao cửa, hai đứa nhóc chạy .
Cẩu Nhi giống như ông cụ non kiểm tra Khương Dao từ đầu tới đuôi một lượt, thấy thương thì gương mặt nhỏ mới lộ biểu cảm yên tâm.
Điềm Bảo ôm chặt đùi Khương Dao, cũng lời nào.
Khương Dao bế Điềm Bảo lên.
Nuôi nấng một thời gian đứa bé nảy nở hơn nhiều, da thịt múp míp, ôm trong n.g.ự.c mềm mại.
Khương Dao gần cả tháng, bọn nhỏ nhớ nàng gần chết, bám chặt lấy nàng.
Chú khỉ nhỏ cũng thò gần, cái đầu nhỏ chằm chằm Khương Dao đầy tò mò, hình như quên mất nàng.
Bàn tay nhỏ thử chạm Khương Dao, khi Khương Dao liền vội vàng thu .
Một lát , lẽ nhận thở quen thuộc nên cũng thò gần.
“Dao Dao, ngươi theo tên A Dã rốt cuộc để gì? Gần cả một tháng trời….”. Trình lão thái tò mò hỏi.
“Bà, bà vì ông của Tiểu Minh sống tới 80 tuổi ?”
“Vì ?”
“Bởi vì ông thích lo chuyện bao đồng”.
Rất nhanh Trình lão thái phản ứng , tức giận tới mức đánh nàng: “Nha đầu thối , đổi cách để bớt lo chuyện của khác chứ gì”.
Lời Khương Dao là thật.
Sự tò mò thật sẽ hại c.h.ế.t bà .
Tuy trại Bạch Hổ diệt sạch, nhưng khó thể đảm bảo rằng con cá nào lọt lưới.
Sơn tặc thù dai, nếu Khương Dao góp phần trong việc diệt phỉ thì khó đảm bảo sẽ rước thêm phiền phức.
Cho nên, chuyện vẫn nên giấu giếm thì hơn.
Khoảng thời gian , Tiền Chiêu Đệ cũng nhàn rỗi, mà là ủ sáu vò rượu.
“Dao Dao, cũng do lười biếng, nhưng mà tiết trời quá nóng, rượu ủ dễ hỏng cho nên dám ủ quá nhiều”.
Tiền Chiêu Đệ vội vàng giải thích.
TBC
Khương Dao tính cách của Tiền Chiêu Đệ, bà là một thành thật chăm chỉ nên sẽ giở thủ đoạn gian dối.