“Chứng sợ hãi giam cầm?” Đây là đầu tiên đến tên .
“Chứng sợ hãi giam cầm chính là bởi vì khi còn nhỏ trải qua một chuyện nên để bóng ma cho . Sau khi thành niên, chỉ cần là ở trong cảnh giam cầm thì sẽ dễ dàng tái phát bệnh ”. Khương Dao nghiêm túc giải thích.
Hóa là như thế ?
Trước cũng từng phát tác, những đó quỷ nhập , là chứa điều xui, đưa tới tà ám, còn dùng lửa đốt ……
Đây vẫn là đầu tiên cho đây là một loại bệnh gọi là ‘chứng sợ hãi giam cầm’.
“Ta thể gọi nàng là ‘Dao Dao’ ?” Cơ Hoài Dã đột nhiên .
Rất nhiều gọi nàng là ‘Dao Dao’, nhưng mà khi giọng khàn khàn trầm thấp của nam nhân gọi thì lỗ tai Khương Dao bỗng nóng lên.
“Huynh thích gọi thì gọi”. Khương Dao rầm rì .
“Dao Dao……” Cơ Hoài Dã lẩm nhẩm cái tên quanh quẩn ở đầu lưỡi, cảm thấy một cảm giác khác lạ.
Hắn liên tiếp vài , giọng khàn khàn khiến lỗ tai Khương Dao nóng lên.
“Ta , còn gọi nữa thì là gọi hồn ”. Khương Dao tức giận .
“Dao Dao, đây”. Cơ Hoài Dã dịu dàng .
Khương Dao trợn trắng mắt, nhưng mà vẫn tới bên cạnh Cơ Hoài Dã xuống.
“Lại đây , đó thì ?”
“Nàng vì chứng sợ hãi giam cầm ?” Cơ Hoài Dã .
Khương Dao kinh ngạc, tâm trạng phức tạp.
Muốn, đương nhiên là , là thì đều lòng hiếu kỳ.
Đặc biệt Cơ Hoài Dã vẫn là vai ác mà nàng thích, vì càng thêm khai quật nội tâm của .
mà bất cứ thứ gì đều là chú trọng , bí mật cũng giống như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-134.html.]
Cơ Hoài Dã bí mật của cho nàng thì chính nàng cũng một bí mật của cho .
Vào lúc Khương Dao còn đang do dự giãy giụa thì Cơ Hoài Dã từ từ kể .
“Từ khi ba tuổi bắt đầu chữ, bốn tuổi thể hiểu chữ nghĩa, năm tuổi thể tứ thư ngũ kinh. mà, mẫu vẫn hài lòng như cũ, thật sự nghiêm khắc với . Nếu mà thể đạt yêu cầu mà bà đưa thì sẽ nhốt ở trong phòng. Trong phòng tối, thấy ánh sáng. Ta liều mạng kêu, liều mạng vỗ cửa, nhưng mà bà bao giờ để ý tới……”
Giọng của Cơ Hoài Dã chậm. Chuyện quá khứ , từ tới nay đều nhắc với khác.
Hắn cũng bao giờ suy nghĩ sẽ nhắc với khác.
Nàng là đầu tiên mà kể.
TBC
Khương Dao nghĩ tới một bé trai nho nhỏ xinh nhốt ở trong phòng tối, nghĩ thôi cũng đều cảm thấy đáng thương.
Nương của A Dã cũng thật đủ nhẫn tâm.
Khương Dao xuyên về lúc đó để ôm một tiểu A Dã đáng thương.
“Về , cũng vô dụng, mỗi nhốt ở trong phòng đen nhánh, đều rúc ở trong góc, cầm sách……”
“Mẫu cảm thấy sợ nên khẳng định là trừng phạt đủ nên thả một ít thứ mà sợ hãi trong phòng, ví dụ như rắn”.
Khương Dao thấy thế thì tay ngứa ngáy, thật sự đánh .
Làm gì nào nương như ?!
“Tính khống chế của bà mạnh, bà hướng đông thì thể hướng tây. Có nhiều lúc thậm chí cảm thấy thở nổi. Sau đó, bà bệnh, bệnh thật sự nặng, vẫn nỡ xa rời bà , ngày ngày phụng dưỡng ở giường bệnh”.
“Có một ngày tỉnh giường bệnh của bà , lúc vẫn là nửa đêm, liền cảm giác thứ gì đó đang đong đưa ở mặt ……”
Cơ Hoài Dã hít sâu một .
Hắn cảm giác một thể mềm mại dựa sát , một bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ lưng .
Cái loại cảm giác hít thở thông của Cơ Hoài Dã tiêu tán hơn một chút.
“Cái đong đưa chính là chân của mẫu , là bà thắt cổ tự sát, nhưng mà đôi mắt vẫn mở to . Năm đó, mới chín tuổi”.