“Huynh chỉ một ”.
Cơ Hoài Dã chỉ cảm thấy một con dã thú mở một cái miệng to đầy m.á.u , cắn nuốt .
Hắn vươn tay nắm chặt một cọng rơm rạ cứu mạng cuối cùng ở trong tay.
Hắn bắt .
Trong bóng tối vô biên , dường như một tia ánh sáng mỏng manh, dẫn đường cho về phía .
Hắn tựa như một đứa trẻ hốt hoảng nhỏ yếu theo ánh sáng .
Chỉ là, ánh sáng càng ngày càng yếu, dường như sắp thấy nữa.
Hắn chút luống cuống, sự sợ hãi khiến cho hít thở thông xâm nhập nữa.
“A Dã……”
Một giọng dịu dàng mà quen thuộc đang gọi .
Hắn điên cuồng chạy về phía âm thanh .
Không chạy bao lâu, cuối cùng thì thấy ánh sáng.
Trong ánh sáng đó, thấy một gương mặt kiều diễm xinh , bỗng dưng cảm thấy an tâm.
Hắn chậm rãi nhắm mắt ……
TBC
Khương Dao ôm Cơ Hoài Dã mà ngừng trấn an, tiếng hít thở dồn dập của trở nên vững vàng hơn.
Cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một .
Nàng trôi qua bao lâu, chỉ cảm thấy thời gian vô cùng dài lâu.
May mắn, may mắn việc gì.
Khương Dao để Cơ Hoài Dã ở trong lòng n.g.ự.c , khuôn mặt tuấn của trắng bệch, đầy mồ hôi.
Tuổi thơ của trải qua cái gì?
Khương Dao lấy khăn tay lau khô mồ hôi mặt .
Vừa nàng cũng vô cùng sợ hãi nên cũng mồ hôi.
Khương Dao lau mồ hôi của .
Nàng dựa lưng tường lạnh như băng, tìm một cái tư thế thích hợp nhắm mắt ngủ.
Khi Khương Dao tỉnh thì phát hiện đang ngủ ở một cái gì đó mềm như bông.
Nàng còn đổi tư thế ngủ, mặt cọ cọ ở cái thứ mềm như bông .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-than-y-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-xui-xeo/chuong-133.html.]
Sau đó liền cảm thấy cái thứ mềm như bông trở nên cứng rắn.
Gối đầu còn cứng lên?
Không đúng!
Không nàng ngủ ở trong phòng tối ?
Từ gối đầu?!
Khương Dao mở choàng mắt, lúc mới phát hiện đang gối đầu lên một cái chân để ngủ.
Là chân ai thì cần cũng .
Thân thể Khương Dao cứng đờ, ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy cằm của nam nhân .
Bởi vì đang mím môi nên đường cong của chiếc cằm càng căng chặt.
Khương Dao bày thái độ ‘ hổ thì hổ chính là khác’, thoải mái tự nhiên mà dậy từ đùi của nam nhân , đó :
“A Dã, chào buổi sáng”.
Nam nhân lên tiếng: “Chào buổi sáng”.
Khương Dao thưởng thức sắc mắt.
Sắc mặt của Cơ Hoài Dã chút trắng, vài sợi tóc mái bay xuống, để lộ cảm giác yếu ớt xinh , cho thương tiếc.
Cơ Hoài Dã cũng về phía Khương Dao, chằm chằm nàng.
Lần , ngược là Khương Dao ngượng ngùng.
Vẫn là A Dã thú vị hơn, nàng chằm chằm thì lập tức hổ buồn bực mà đầu , thật đáng yêu.
Hiện tại học hư, cứ như mà thẳng .
“A Dã, cảm thấy thế nào?” Khương Dao hỏi.
“Khá hơn nhiều”. Cơ Hoài Dã , Khương Dao như thôi.
“A Dã, chuyện thì cứ thẳng, hai chúng cái quan hệ gì chứ, cần che che giấu giấu”.
“ , hai chúng cái quan hệ gì……” dường như Cơ Hoài Dã thích miêu tả như : “Tối hôm qua, dọa ?”
Hắn lộ một mặt xí như ở mặt nàng.
mà, thật sự khó thể tự khống chế……
“Không dọa . Đây là một loại bệnh gọi là ‘ chứng sợ hãi giam cầm ’. Huynh thể tự khắc phục là giỏi ”. Khương Dao khen ngợi.
Nàng thật sự cảm thấy Cơ Hoài Dã giỏi, vốn dĩ nàng sắp dọa c.h.ế.t , sợ kiên trì nổi.
Cơ Hoài Dã nghĩ tới Khương Dao sẽ như , sự nặng nề đè ở trong lòng giảm bớt một chút.