Nữ phụ trà xanh thức tỉnh rồi - Chương 435
Cập nhật lúc: 2024-11-15 09:33:10
Lượt xem: 17
“Cô thích là tôi vui rồi.” Minh Yên xoa đầu Thời Cẩn, không khỏi cảm thấy cô bạn nhỏ này thật đáng yêu trong bộ váy hoa màu xanh nhạt, đặc biệt là vẻ mặt rạng rỡ hôm nay, như một đóa hoa xuân.
Hai người đứng nói chuyện với nhau một lúc, Thời Cẩn kéo Minh Yên ra hành lang, tò mò hỏi: “Chuyện ở Nam Thành cô giải quyết xong hết rồi sao?”
“Ừm, mọi thứ ổn thỏa rồi. Tuần tới tôi phải lên núi Thanh Thành để ghi hình chương trình tạp kĩ.” Minh Yên nhẹ nhàng đáp.
Thời Cẩn có vẻ hụt hẫng: “Nhanh vậy sao? Tôi còn nghĩ cô về cùng Thải Nguyệt, hai người sẽ ở lại đây chơi thêm chút nữa. Đằng này, Thải Nguyệt lại không về, còn cô thì đi xa…”
Minh Yên cười khẽ, an ủi: “Sau này chắc chắn sẽ có dịp. Tôi chủ yếu về Bắc Thành lần này để chuyển nhà thôi, tiện thể đem đồ trong khách sạn gửi về Nam Thành. Bây giờ mọi chuyện ở Nam Thành đã ổn định, cảm giác của tôi cũng hoàn toàn khác, nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô biết đấy, tôi sinh ra và lớn lên ở đó, Bắc Thành với tôi như một nơi xa lạ. Nam Thành mới thật sự là quê hương.”
Thời Cẩn nghe vậy có chút trầm tư, nhưng cũng vui mừng vì bạn mình đã tìm thấy sự bình yên trong lòng. Đột nhiên có người bước đến gọi cô ấy: “Thời Cẩn, có người tìm cô bên ngoài, mau ra đây đi!”
Thời Cẩn quay sang Minh Yên, hơi nũng nịu nói: “Yên Yên, anh trai tôi chắc sắp tới, cô cứ tự mình chơi trước nhé. Đừng về vội đấy!” Nói rồi, cô bị người kia kéo đi mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-435.html.]
Thấy Thời Cẩn đi khuất, Minh Yên cũng nhớ đến Úc Hàn Chi đang chờ mình bên ngoài nên lặng lẽ rời khỏi. Ra đến bên ngoài câu lạc bộ, cô không thấy bóng dáng Thời Cẩn đâu. Xe của Úc Hàn Chi dừng dưới một gốc cây lớn gần đó. Minh Yên tiến đến, gõ cửa sổ xe.
Úc Hàn Chi hạ cửa sổ xuống, khuôn mặt điềm tĩnh nhưng nhã nhặn hiện ra, anh nhẹ giọng hỏi: “Nhanh vậy sao?”
Minh Yên mỉm cười: “Toàn đám con nhà quyền thế Bắc Thành, với mấy sinh viên trẻ của Hoa Đại, tôi thấy không hợp lắm. Lớn tuổi rồi, sức khoẻ không cho phép tham gia mấy trò chơi của bọn trẻ, về nhà ngủ sớm cho lành.” Cô cố ý giả vờ cảm thán.
Úc Hàn Chi bật cười, lộ ra nét trầm tĩnh quen thuộc, nhướng mày: “Già đầu á?”
Nhưng bỗng nhiên, anh nhìn về phía khu vườn nhỏ gần đó, mắt phượng hơi nheo lại, khẽ nói: “Vừa rồi tôi thấy Thời Cẩn bị kéo qua bên kia.”
Minh Yên quay lại nhìn theo ánh mắt của anh, quả nhiên thấy lấp ló trong bóng cây vài người quen mặt – những công tử ăn chơi cô thường thấy ở Bắc Thành. Dưới ánh đèn lờ mờ, Thời Cẩn đứng bên cạnh một người thanh niên tuấn tú, cao ráo, người đó giữ cánh tay cô khá chặt. Không nhầm được, đó chính là Ôn Hàm Mặc – chàng “sói nhỏ” nổi tiếng khó nắm bắt của Bắc Thành.
Minh Yên khẽ thốt lên: “Ôn Hàm Mặc?”