Nữ phụ trà xanh thức tỉnh rồi - Chương 370
Cập nhật lúc: 2024-11-13 23:17:12
Lượt xem: 20
Thải Nguyệt lén nhìn về phía sau, thấy Úc Hàn Chi đang cùng trợ lý chậm rãi theo sau, liền ghé tai Minh Yên nói nhỏ: “Trước đây tôi nghĩ Úc thiếu lạnh lùng vô tình lắm. Nhưng qua chuyện vừa rồi và hôm nay, tôi thấy anh ấy cũng không tệ. Lúc cô mất tích, anh ấy còn đến trước cả cảnh sát nữa. Và hôm nay, anh ấy lại giúp cô bé ngốc tìm được người nhận nuôi đáng tin như vậy.”
Minh Yên gật đầu, im lặng không nói gì thêm.
“Có phải Úc thiếu đang theo đuổi lại cô không?” Thải Nguyệt chọc chọc vào người Minh Yên, ghé sát hỏi nhỏ: “Lâm Bình vừa bảo tôi là bọn họ đã ở đây cả tháng rồi. Thật sự không có khả năng tái hợp sao? Tuy tôi cũng rất thích Thời Gia, nhưng xét về ưu điểm, Úc thiếu không hề thua kém Thời Gia, thậm chí có thể còn hơn một chút. Úc thiếu không có ba mẹ, sau này cô cũng sẽ không phải lo mâu thuẫn mẹ chồng – con dâu nữa!”
Minh Yên bị những lời này làm cho bật cười. Thì ra trong mắt người ngoài cuộc, mọi chuyện lại đơn giản như vậy.
“Chị không hiểu đâu. Tôi đã từng lừa dối anh ấy, hơn nữa ba tôi lại có lỗi với nhà họ Úc. Có lẽ bây giờ chúng tôi có thể ở bên nhau vui vẻ vài năm, nhưng sau này thì khó nói.” Minh Yên lắc đầu. Ba cô sớm muộn cũng sẽ ra tù, và nếu cô thật sự ở bên Úc Hàn Chi, hai người sẽ sống chung thế nào? Nếu tình cảm phai nhạt, quá khứ đau thương sẽ giống như mũi kim đ.â.m vào nơi mềm yếu nhất trong tim, làm người ta đau đớn đến không muốn sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-370.html.]
Yêu một người rất dễ dàng, nhưng ở bên nhau lại là điều khó khăn hơn cả.
“Vậy nên, thật ra cô cũng thích Úc thiếu, chỉ là cô đang sợ hãi, đúng không?” Thải Nguyệt cúi đầu thở dài rồi đưa tay ôm lấy Minh Yên. Tuy cô ấy không hiểu rõ lắm về chuyện tình cảm, vì bản thân vẫn còn độc thân, nhưng Minh Yên thông minh hơn cô, chắc hẳn phải có suy nghĩ sâu sắc của riêng mình.
Đôi lông mi đen dày của Minh Yên khẽ run lên. Cô không phải cỗ máy vô cảm, cũng không phải là người tâm địa sắt đá. Úc Hàn Chi là người anh cô từng thầm thích từ bé, dù đã quên đi đoạn ký ức ấy, nhưng nhiều năm sau khi gặp lại, cô vẫn nghe theo tiếng lòng mà lựa chọn anh, chứ không phải ai khác.
“Thôi nào, đừng phiền não nữa. Mẹ tôi hay nói với tôi rằng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng. Giờ chưa có câu trả lời, biết đâu chỉ cần đợi thêm một thời gian ngắn nữa, mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Quan trọng nhất là mỗi ngày được vui vẻ.” Thải Nguyệt an ủi rồi hào hứng đề nghị: “Khi nào về, chúng ta mua nhà đi, có nhà mới sẽ có cảm giác như ở nhà hơn.”
“Ừ, được.” Minh Yên cười rạng rỡ. Khách sạn họ đặt từ tháng Mười giờ cũng đã hết hạn, quả thật có thể tìm nhà trước.