Nữ phụ trà xanh thức tỉnh rồi - Chuong 368
Cập nhật lúc: 2024-11-13 23:15:47
Lượt xem: 25
“Ừm.” Úc Hàn Chi trầm giọng đáp, chẳng biết từ bao giờ, anh đã dưỡng thành thói quen chỉ thấy an tâm khi ở bên Minh Yên. Như thể nếu không nắm chặt lấy cô, cô sẽ biến mất khỏi tầm tay anh.
“Cảm ơn anh đã cứu tôi.” Minh Yên im lặng vài giây rồi cúi đầu nói lời cảm ơn.
Bước chân Úc Hàn Chi dừng lại, bàn tay nóng rực của anh bất chợt nắm lấy cổ tay cô. Giọng nói khàn khàn vang lên: “Em thật sự muốn cảm ơn tôi sao?”
Minh Yên giật mình, ánh mắt ngước lên, nhìn vào đôi mắt phượng sâu thẳm như biển của anh dưới ánh đèn đường nhạt nhòa. Theo bản năng, cô gật đầu.
“Vậy thì chúng ta hãy quay lại bên nhau, bắt đầu lại từ đầu.” Úc Hàn Chi chậm rãi, gằn từng chữ.
Mỗi từ anh nói ra như những nhát búa nện mạnh vào lòng Minh Yên, từng lời khiến trái tim cô trĩu nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-368.html.]
“Hôm đó, cách tôi đối xử với em như vậy là vì tôi không thể kiểm soát được bản thân. Tôi đã nghĩ rằng em luôn lừa dối tôi, rằng mọi thứ giữa chúng ta chỉ là một trò đùa, trong khi tôi lại dành cho em tất cả sự chân thành.” Giọng anh trầm khàn, dường như rất khó khăn để nói ra những lời này. “Minh Yên, cho anh một cơ hội nữa, để chúng ta làm lại từ đầu, có được không?”
Mũi cô cay xè, vành mắt bất giác đỏ lên, giọng cô nghẹn ngào: “Nhưng ba tôi đã gây ra đau khổ cho anh và gia đình anh. Tôi cũng từng nói dối anh. Anh có chắc muốn bên tôi không? Có lẽ sau này, anh sẽ hối hận.”
“Em là em, Minh Hòa Bình là Minh Hòa Bình. Năm ngoái tôi đưa em về gặp ba mẹ, chẳng lẽ em vẫn chưa hiểu được ý của tôi sao? Ba mẹ tôi sẽ không trách em, và em cũng không nên tự trách mình.” Úc Hàn Chi khẽ đưa tay vuốt nhẹ khóe mắt ươn ướt của cô, mỉm cười nói: “Nếu em thực sự cảm thấy mắc nợ tôi, muốn cảm ơn tôi, vậy hãy cùng tôi đi hết cuộc đời này.”
Minh Yên chưa từng nghe những lời chân tình như vậy trong suốt hai mươi ba năm cuộc đời mình, kể cả một kiếp đã trôi qua trong giấc mơ. Với cô, tình yêu mãnh liệt như hoa trong sương sớm, như trăng soi đáy nước—đẹp đẽ nhưng xa vời. Vậy mà người đàn ông này lại nói rằng muốn cô cùng anh đi hết cuộc đời, lòng cô không khỏi chua xót.
Một Úc Hàn Chi cô đơn và lặng lẽ đến nhường này! Lẽ ra, anh phải là một người cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình, tiêu tiền như rác, sống tự do tự tại. Nhưng anh lại vì cô mà đứng gọi tên trong đêm sâu nơi vùng biên cương, vì cô mà khẩn cầu dưới ánh đèn đường mờ ảo của thành phố nhỏ, mong một lần nữa có thể bắt đầu lại.
Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ như khi còn nhỏ, chẳng chút do dự mà lao về phía anh, bất chấp mọi thứ. Nhưng giờ đây, cô đã trưởng thành, hiểu được cái giá của cuộc sống, nhìn thấu lòng người, danh lợi, quyền lực. Tìm được người chân thành khó biết bao, nhưng đến cuối cùng cũng không thoát khỏi sự mài mòn của thời gian, niềm đam mê rồi sẽ tàn lụi. Bước đi dễ dàng này cũng có thể là con đường không thể quay đầu lại.