Nữ phụ trà xanh thức tỉnh rồi - Chuong 335
Cập nhật lúc: 2024-11-12 22:02:25
Lượt xem: 15
Minh Yên thấy hai người đi khá lâu mà chưa quay lại, bèn mở cửa trượt gỗ bước ra ngoài. Đang định đi tìm, cô vô tình gặp ngay Úc Hàn Chi từ phòng bên cạnh đi ra. Hai người đều sững sờ, đứng lặng trước cửa, nhìn nhau không nói nên lời.
Tháng Tư ở Bắc Thành, xuân về hoa nở, hai người đối diện nhau qua ô cửa sổ cũ. Xung quanh như lặng đi, chỉ còn nghe tiếng tim đập thình thịch.
Đôi mắt phượng sâu thẳm của Úc Hàn Chi ánh lên nét căng thẳng, dáng người hơi cứng nhắc. Một lúc lâu sau, anh khàn giọng mở lời: "Đã lâu không gặp, em có khỏe không?"
Rõ ràng là vừa gặp nhau đêm qua, rõ ràng mấy ngày qua anh đều canh dưới khách sạn hoặc đợi trên con đường cô hay qua lại, chỉ để nhìn thấy cô từ xa. Nhưng đến lúc này, câu "Đã lâu không gặp" lại là điều duy nhất anh dám nói. Xa mà chẳng đành, gần mà không dám tiến tới.
Minh Yên thấy anh đã trở lại với vẻ cấm dục, nhã nhặn như ngày đầu gặp, giống một quý ông gia giáo, cử chỉ tao nhã mà lạnh lùng, bất giác nở nụ cười nhẹ và cúi đầu nói: "Đã lâu không gặp."
Hóa ra thời gian thật sự là liều thuốc tốt. Giờ đây cô đã có thể thản nhiên đối diện Úc Hàn Chi, chào hỏi như một người bạn cũ. Cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy thật sự đã buông bỏ được mọi nặng nề trước đây.
"Em cũng đến đây ăn cơm?" Úc Hàn Chi thấy cô bình thản chào hỏi, ánh mắt không khỏi dịu đi. Đây mới là Minh Yên mà anh yêu, không thể ghét bỏ, chỉ có thể yêu thương, dù cô từng làm anh đau khổ đến thế nào.
"Ừm, Thời Cẩn nói món bay ở đây rất ngon, nên chúng tôi tới thử." Minh Yên đáp, mắt liếc quanh tìm bóng dáng Thời Cẩn và Thải Nguyệt. "Anh đi ăn với bạn sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-335.html.]
"Ừm, đi cùng Ôn Yến." Úc Hàn Chi nói, hơi nghiêng người để cô có thể nhìn vào phòng, bên trong chỉ có vài người đàn ông, không hề có bóng dáng phụ nữ.
Cô khẽ nhìn vào, rồi nhanh chóng thu tầm mắt lại. Hai người đứng trong hành lang, đột nhiên im lặng, không ai nói gì.
"Nghe nói em sắp đi vùng núi quay phim?" Úc Hàn Chi phá tan bầu không khí trầm lặng.
"Ừm, tuần tới sẽ đi."
"Nhớ chú ý an toàn."
"Vâng, tôi đi trước nhé."
Người đàn ông tràn ngập lời muốn dặn dò, nhưng đứng trước mặt cô lại
không dám nói thêm. Nội tâm cay đắng, cuối cùng chỉ đành cười nhẹ, "Được."
Minh Yên thở phào nhẹ nhõm, đi dọc theo hành lang tìm Thời Cẩn và Thải Nguyệt. Cô có thể cảm nhận ánh mắt anh vẫn dõi theo, nhưng không quay đầu lại, chỉ lẳng lặng bước đi.