Nữ phụ trà xanh thức tỉnh rồi - Chương 306
Cập nhật lúc: 2024-11-11 18:42:48
Lượt xem: 57
Anh nhớ khi Minh Yên rời khỏi Trẩm Trạch, Kỳ Bạch Ngạn và Lam Hi đã chờ đợi dưới nhà cô nhiều ngày mà cô vẫn không đáp lại. Cô gái ấy kiêu ngạo, lại cẩn trọng, không thể dọa cô được. Những gì xảy ra đêm đó, anh phải mất cả mấy tháng mới bình tâm trở lại, trải qua đủ đau đớn, phẫn nộ, thậm chí hận thù. Rồi anh nhận ra dù cô có nói dối, có thâm ý ra sao, anh vẫn muốn gặp lại cô, chỉ là những cảm xúc ấy không thể để cô biết được. Nếu không, cô sẽ lại bỏ đi xa, không bao giờ quay lại.
Tình trường, suy cho cùng, vẫn như chiến trường.
Ngày hôm qua, cô Hoa Tư tìm anh mãi, muốn gặp anh một lần,” Lâm Bình nói, giọng có chút dè dặt. Chuyện xảy ra ngày hôm qua không nên nói ra, nhưng hôm nay anh ấy đành phải báo cáo lại.
Úc Hàn Chi khẽ gật đầu, giọng lạnh lùng và dứt khoát: “Nói tôi không có thời gian. Anh xử lý đi. Minh Yên đang ở đoàn làm phim, theo sát tình hình để tránh bất kỳ sự cố nào. Nếu người của Thời gia hoặc Tiêu gia tiếp xúc với cô ấy, báo cáo lại cho tôi ngay.” Đôi mắt phượng của Úc Hàn Chi thoáng qua chút lạnh lẽo. Minh Yên đã đến Bắc Thành để tìm Tiêu Vũ, sau đó lại xuất hiện một người của Thời gia. Mọi việc đều cần phải thận trọng đề phòng.
“Vâng,” Lâm Bình gật đầu rồi lui ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-306.html.]
Minh Yên đi xe đến đoàn làm phim. Khi tài xế đưa chìa khóa xe cho cô, anh ta liền quay về. Cô cầm chìa khóa, hướng về phía cửa đoàn, bỗng thấy Hoa Tư đứng đó, vẻ mặt phờ phạc và quầng thâm dưới mắt hiện rõ.
“Tối qua người đến đón cô là Lâm Bình phải không?” Hoa Tư đột nhiên cất giọng, ngăn bước cô. Mặc dù hôm qua không phải chiếc Bentley mà Úc Hàn Chi thường lái, mà là một chiếc Rolls-Royce biển số Bắc Thành, nhưng trong lòng cô ta có linh cảm đó là xe của Úc Hàn Chi. Cả đêm hôm qua cô ta đã cố gắng gọi điện cho Úc Hàn Chi nhưng không thể liên lạc được. Lâm Bình cũng chỉ nói mơ hồ rằng Úc tổng không có thời gian. Không có thời gian để trả lời điện thoại sao?
“Làm ơn tránh đường,” Minh Yên cười nhạt, vẻ mặt lãnh đạm.
“Minh Yên, làm người thì đừng quá vô sỉ. Cô đã cướp thân phận của tôi, tôi còn chưa tính sổ với cô đâu,” Hoa Tư nghiến răng nói, vẻ mặt căm phẫn. “Bây giờ cô lại định giở trò cũ à?”
“Cô nhớ rõ chuyện từ năm bảy tuổi sao?” Minh Yên nhếch môi cười nhẹ, giọng điệu giễu cợt. “Khối ngọc chương kia ở trên tay tôi nhiều năm như vậy mà cô chẳng hề muốn. Nếu lần đầu gặp cô đã nhận ra Úc Hàn Chi thì cô sớm vạch trần tôi rồi. Tôi tính kế cô, cô cũng tính kế tôi, coi như hòa. Hơn nữa, năm đó cô nhát gan như chuột, thật sự cứu Úc Hàn Chi? Cô chỉ cho anh ta ăn hai cái bánh bao mà thôi.”
Hoa Tư biến sắc, mặt trắng bệch, không tin nổi Minh Yên có thể nhớ rõ chuyện năm bảy tuổi.