Nữ phụ trà xanh thức tỉnh rồi - Chuong 277
Cập nhật lúc: 2024-11-06 09:03:55
Lượt xem: 36
“Vâng.” Lâm Bình cúi đầu lo lắng rồi lặng lẽ rời đi.
Thẩm Trạch dần trở lại với vẻ yên tĩnh vốn có, tĩnh lặng đến mức giống như một ngôi mộ. Cả những chú chim trong khu vườn cũng không kêu nữa, chúng vỗ cánh bay đi thật xa.
Úc Hàn Chi vẫn đứng bất động, đôi mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không. Chẳng biết anh đã đứng như vậy bao lâu. Rồi anh từ từ đặt ly cà phê lạnh lẽo xuống bàn, đôi chân dường như tự động dẫn lối đưa anh bước lên tầng ba. Trong sự yên tĩnh tuyệt đối, bước chân anh nhẹ nhàng vang lên trên nền gỗ, từng tiếng như vọng lại từ quá khứ xa xăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-277.html.]
..................
Cánh cửa phòng bị khoá kín suốt mấy tháng trời nay đã được mở ra. Mảnh sứ màu hồng vỡ vụn nằm lăn lóc ở ngay lối vào như thể chờ đợi ai đó dẫm lên. Không gian bên trong là một mớ hỗn độn không thể tả nổi. Người đàn ông bước qua những mảnh vụn trên sàn, tiến sâu vào phòng. Anh bật đèn, ánh sáng bất ngờ khiến mọi thứ trong căn phòng hiện rõ lên, khắc họa sự tàn phá đến lạnh người. Dưới chân anh bỗng cảm nhận được một vật cứng. Đôi mắt phượng sắc lạnh chậm rãi hạ xuống, nhận ra một chiếc ngọc chương mỏng manh đã bị nứt vỡ từ lâu. Anh cúi xuống, nhặt lấy nó, ngắm nhìn vết nứt cũ nay đã lan rộng thêm một đường mờ nhạt.
Người đàn ông nắm chặt ngọc chương, như muốn giữ lại chút gì đó mong manh của quá khứ. Anh cúi người nhặt từng món đồ trên sàn: chiếc khăn choàng tua rua, túi xách rơi rớt, thỏi son chỉ còn lại một nửa, và cả mặt dây chuyền ngọc lục bảo đã bị xé toạc không thương tiếc. Úc Hàn Chi hít một hơi thật sâu, đôi mắt híp lại đầy suy tư. Kí ức về ngày hôm đó chập chờn như những mảnh vỡ trong đầu anh. Anh nhớ Minh Yên đã khóc rất nhiều, nhưng chẳng nói một lời nào. Càng nhìn cô khóc, anh càng thêm rối bời, càng bực tức, đến mức vô tình mạnh tay mà không hề hay biết. Mãi sau này anh mới nhận ra, cô đau đớn đến nhường nào.
Anh nhặt tất cả những thứ tán loạn đó lên, lần lượt sắp xếp gọn gàng trên bàn trang điểm của cô. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng chạm nhẹ vào chiếc hộp trang sức cổ điển, lạnh lẽo mà tĩnh lặng. Đây đều là những món anh từng tặng cô, nhưng cô lại bỏ đi không lấy bất cứ thứ gì. Chiếc nhẫn kim cương xanh đắt giá, ngọc chương anh tặng cô, thậm chí cả điện thoại, tất cả đều bị cô ném bỏ trên bàn hoặc vào thùng rác. Cô không cần gì cả, ngay cả anh, cô cũng chẳng cần. Rời đi suốt mấy tháng qua, cô chưa từng ngoái đầu lại.