Nữ phụ trà xanh thức tỉnh rồi - Chương 250
Cập nhật lúc: 2024-11-04 09:10:51
Lượt xem: 23
"Xuống xe." Giọng nói anh lạnh lùng, khàn khàn.
Hai tay Minh Yên run rẩy tháo dây an toàn. Cô bước xuống xe, cơn gió đêm thổi qua khiến cô rùng mình, nhìn biệt thự thân quen trước mắt mà như thể xa lạ.
Vẻ mặt Úc Hàn Chi trầm lạnh, kéo cô vào nhà và hướng thẳng lên lầu.
"Đại thiếu gia, cô Minh Yên đã trở về." Chú Lưu vừa thấy sắc mặt hai người không đúng liền thu lại nụ cười.
"Chú Lưu, chú qua Úc gia bên kia ở." Úc Hàn Chi đang bước đi, đột nhiên dừng lại, khàn khàn ra lệnh.
Sắc mặt chú Lưu biến đổi, vội cầm chìa khóa xe rời đi. Minh Yên thấy anh ngay cả chú Lưu cũng đuổi đi, sắc mặt càng tái nhợt, cả người run rẩy.
Úc Hàn Chi kéo cô thẳng lên lầu ba, mở cửa phòng cô, đẩy cô vào bên trong, khuôn mặt nham hiểm nhã nhặn lộ ra dưới ánh sáng vàng nhạt, giọng nói lạnh buốt: "Đi, tìm Hoàng Điền Ngọc Chương cho tôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-250.html.]
Minh Yên bị đẩy mạnh suýt ngã, cô cắn răng nhịn đau, tìm kiếm ngọc chương. Mảnh ngọc ấy từ Minh gia đã bị cô bỏ trong chiếc rương gỗ lim, sau đó chuyển đến biệt thự Úc gia rồi Trẩm Trạch, qua tay nhiều lần. Cô lục tung hộp trang sức, lật tìm khắp phòng thay đồ, tìm mãi mà không thấy, nước mắt chực trào. Rốt cuộc nó ở đâu?
Người đàn ông không thúc giục, anh đứng ở hành lang, nói chuyện điện thoại từng câu rành rọt: "Bán công ty giải trí kia đi. Tôi muốn biết chi tiết tất cả tài sản của Kỳ gia ở Nam Thành. Ngày mai bắt đầu thu mua từng nhà. Thu hồi biệt thự Minh gia và phá hủy!"
Minh Yên cuối cùng tìm thấy Hoàng Điền Ngọc Chương, đưa nó cho anh, sắc mặt trắng bệch khi nghe được những lời anh nói.
Người đàn ông cúp máy, không vội cầm lấy ngọc chương mà giữ chặt cổ tay cô, ánh mắt đầy giận dữ cố kiềm nén: "Làm sao cô nhận ra tôi? Từ lần đầu tiên hay lần thứ hai?"
Cổ tay Minh Yên bị anh nắm chặt, buộc phải ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt nham hiểm của anh. Cô đau đến mức nước mắt trào ra nhưng cố kìm nén, giọng khàn khàn: "Trí nhớ của tôi rất tốt. Lúc nhỏ anh đối xử với tôi rất tệ, còn đẩy tôi, tôi đều nhớ rõ."
Sát khí tỏa ra từ Úc Hàn Chi, đáy mắt như bốc cháy. Anh khàn giọng: "Vậy nên khi nhận ra tôi, cô cố ý để tôi thấy mảnh ngọc chương đó, để tôi hiểu lầm rằng cô là cô bé năm đó, từ đó đùa giỡn tôi trong lòng bàn tay. Minh Yên, chơi đùa tình cảm của người khác như vậy có phải cô cảm thấy thỏa mãn lắm không?"
"Mấy ngày nay ở Úc gia, ở Trẩm Trạch, ở Nam Thành cô tung hoành tự đắc, có phải cảm thấy đặc biệt tự mãn không, hả?"