Nữ phụ trà xanh thức tỉnh rồi - Chương 234
Cập nhật lúc: 2024-11-03 13:55:54
Lượt xem: 57
Kỳ Bạch Ngạn thấy Minh Yên cùng Úc Hàn Chi tay trong tay rời khỏi bệnh viện mà không nói một lời với anh, không khỏi phiền muộn, bực bội châm một điếu thuốc, cảm thấy Minh Yên đúng là người vô tình.
Nhìn Hoa Tư trong phòng bệnh đang phát điên, anh lạnh lùng nói: “Mọi người đều đi rồi, cô còn diễn cho ai xem?”
Kỳ Bạch Ngạn ra hiệu cho bác sĩ và y tá ra ngoài, kéo ghế ngồi trước giường bệnh, vắt chân lên nói: “Cắt cổ tay để làm mình yếu đuối? Muốn lợi dụng dư luận lật ngược thế cờ? Phóng viên mà cô mời đều đã về cả rồi, bài viết cũng không được đăng. Chiêu trò này không lừa được tôi, càng không lừa được Minh Yên và Úc Hàn Chi – chỉ có Lam Hi là bị mắc lừa thôi.”
Sắc mặt Hoa Tư trắng bệch, cả người run rẩy. Cô ta phải làm thế nào mới có thể khiến mọi thứ trở lại như trước?
Kỳ Bạch Ngạn nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh: “Trên đời này chỉ có tôi mới giúp được cô. Cô muốn gả cho Úc Hàn Chi, còn tôi muốn có Minh Yên. Chỉ cần cô ngừng những chiêu trò nhằm vào Minh Yên và nghe lời tôi, tôi sẽ giúp cô đạt được ước nguyện.”
“Anh... anh sẽ giúp tôi như thế nào?” Hoa Tư ngờ vực hỏi.
Kỳ Bạch Ngạn không trả lời ngay. Anh bật lửa, cúi đầu châm điếu thuốc thứ hai, khuôn mặt lẩn khuất trong làn khói mờ ảo.
Minh Yên xỏ dép lê, cùng Úc Hàn Chi xuống hầm lấy xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-234.html.]
“Em tự lái xe đến đây rồi,” cô níu tay anh, nói.
“Anh đã bảo tài xế lái xe em về.” Úc Hàn Chi dứt khoát dẫn cô lên chiếc Bentley, rồi lái xe về Trẩm Trạch.
“Minh Yên, chuyện của Hoa Tư không liên quan gì đến em. Em không nên đến bệnh viện. Có lần đầu thì sẽ có lần thứ hai, nếu lần sau cô ta lại làm trò này để dính líu đến em, em định cả đời không dứt khoát sao?” Úc Hàn Chi nhíu mày. Điều khiến anh không hài lòng nhất là Minh Yên còn báo cho Kỳ Bạch Ngạn, nếu anh không tới bệnh viện kịp thời, chẳng phải là Kỳ Bạch Ngạn sẽ đưa cô về? Đi lại nhiều như thế, ai biết họ có nảy sinh tình cảm hay không.
Trong lòng Minh Yên cũng không thoải mái. Cô lặng lẽ ôm lấy tay anh, gối khuôn mặt nhỏ nhắn lên cánh tay anh, hỏi: “Anh đã nghe những lời Hoa Tư nói, đúng không?”
Hiếm khi thấy Minh Yên ỷ lại như vậy, Úc Hàn Chi đưa tay vuốt tóc cô, giọng khàn khàn: “Ừ.”
“Em với Lam Hi đã sớm không còn tình cảm gì nữa, với Kỳ Bạch Ngạn cũng vậy. Từ nhỏ đến lớn, em chưa từng thích anh ta. Anh đừng tin lời Hoa Tư, cô ta luôn muốn tranh giành với em, ngày trước là Lam Hi, bây giờ là anh.” Minh Yên ngẩng lên, nở nụ cười tinh nghịch: “Biết là cô ta chỉ diễn kịch, em đã chẳng đến làm gì.”
“Biết vậy là tốt.” Khóe môi Úc Hàn Chi nhếch lên, tâm trạng tốt hẳn. Đột nhiên anh cảm thấy màn kịch này của Hoa Tư cũng không phải là vô ích – ít nhất đây là lần đầu tiên Minh Yên bày tỏ rõ ràng cảm xúc của mình với anh.
“Chuyện của Minh gia và người nhà đó, sau này em không cần bận tâm nữa.” Anh trầm giọng dặn dò.