Nữ phụ trà xanh thức tỉnh rồi - Chuong 232
Cập nhật lúc: 2024-11-03 13:12:50
Lượt xem: 33
Kỳ Bạch Ngạn trả lời rất nhanh: "Bệnh viện nào? Gửi định vị cho tôi."
Úc Hàn Chi thì một hồi lâu mới trả lời: "Em ở bệnh viện nào? Tôi sẽ đến đón em."
Lam Hi nhìn cô, vẻ mặt có chút chua xót: "Minh Yên, em và Hoa Tư nhất định phải đối đầu như vậy sao? Mọi người vốn là bạn thuở nhỏ, chẳng lẽ không thể giải quyết ổn thỏa sao?"
Gương mặt nhỏ nhắn của Minh Yên lạnh đi, giọng lãnh đạm: "Hai mươi hai năm trước, mọi chuyện đã được định sẵn. Mẹ tôi tráo đổi tôi với Hoa Tư, sự oán hận của cô ấy đã ăn sâu, giữa chúng tôi không thể nào có quan hệ chị em."
Trong mộng vân thường trôi bóng nguyệt,
Trăng nghiêng làn nước quấn lòng hoa.
Lam Hi khẽ nhấp môi, giọng nói nhạt nhòa: "Cô ấy không phải người như vậy."
Minh Yên cười lạnh, không nói thêm. Từ nhỏ đến lớn, Lam Hi luôn đứng về phía Hoa Tư, luôn cho rằng cô ấy là người đáng thương, cô độc không chỗ nương tựa, trong khi nhìn Minh Yên là kẻ kiêu ngạo, ngang ngạnh. Giờ đây, khi Hoa Tư bị ép đến mức tự làm tổn thương mình, anh đương nhiên lại cho rằng cô ấy vô tội. Nhưng scandal này, ngay từ đầu, vốn dĩ là do chính Hoa Tư khơi mào.
Minh Yên giữ nét mặt lạnh lùng, im lặng không nói lời nào. Lam Hi trông có vẻ nặng nề, mấy lần định nói gì đó nhưng rồi cuối cùng lại bất lực im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-232.html.]
Dạo gần đây, Minh Yên thay đổi quá nhiều. Cô bé luôn chạy theo sau anh ngày nào giờ đã trưởng thành, trở nên độc lập, xa cách, và mê hoặc hơn. Rõ ràng chỉ qua mấy tháng, nhưng Lam Hi lại cảm thấy giữa họ như có một núi non, đại dương ngăn cách, không thể nào vượt qua được.
Nửa giờ sau, Hoa Tư tỉnh lại.
Hai người cùng vào phòng chăm sóc đặc biệt. Vừa nhìn thấy Minh Yên, Hoa Tư liền nở nụ cười quái đản, giọng điệu mỉa mai: "Tôi chưa chết, cô thất vọng lắm đúng không?"
"Hoa Tư, em nói bậy bạ gì thế?" Lam Hi thấp giọng quát.
"Em không nói bậy đâu. Từ nhỏ đến lớn, chẳng phải cô ta luôn mong em c.h.ế.t sao? Nếu em chết, cô ta có thể độc chiếm anh, không còn ai tranh giành vị trí cô chủ Minh gia với cô ta nữa. Em trở nên như thế này đều là do cô ta. Cô ta muốn dồn em đến chết." Hoa Tư kích động khóc lên, Lam Hi vội vỗ về trấn an.
Minh Yên thấy Hoa Tư vẫn còn sức để khóc lóc, làm ầm ĩ thì cũng yên tâm là cô ta không có gì nghiêm trọng. Cô dựa vào tường, im lặng chờ Úc Hàn Chi đến đón.
Một lúc sau, Hoa Tư ngừng khóc và viện cớ đẩy Lam Hi ra khỏi phòng. Giờ đây trong phòng chỉ còn lại hai người, không khí trở nên căng thẳng, chẳng ai nói lời nào.
Minh Yên nóng lòng muốn đi ra ngoài, vừa định đứng dậy thì Hoa Tư đột nhiên lên tiếng, giọng đầy đau khổ: "Minh Yên, coi như tôi cầu xin cô. Tôi nhường Lam Hi cho cô, xin cô đừng hại tôi nữa, đừng lôi kéo Kỳ Bạch Ngạn và Úc Hàn Chi đối đầu với Lam Hi, được không?"