Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ phụ trà xanh thức tỉnh rồi - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-10-21 15:49:04
Lượt xem: 109

Minh Yên cắn răng, khuôn mặt lạnh lùng của Úc Vân Đình hiện lên trong đầu. Anh ta là một học bá nổi tiếng trong giới thế gia Nam thành, từng ở trường học cười nhạo cô, khẳng định rằng bất cứ người đàn ông nào coi trọng Minh Yên đều là bại não hoặc mù mắt. Kể từ đó, giữa họ trở thành những kẻ thù không đội trời chung.

Bây giờ, Minh Yên cảm thấy mình như đang ngồi trên đống lửa. Cô vốn đã không thoải mái, lại bị kích thích, tinh thần không tốt nhưng vẫn cố gắng chống đỡ. Gặp phải tình địch như Úc Vân Đình, lòng cô như lửa đốt. Cô gắt gao ôm chặt lấy Úc Hàn Chi, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong lòng anh, giọng điệu mềm mỏng làm nũng: “Sao giờ anh mới đến? Em khó chịu, chóng mặt, mà bụng vẫn còn đói.”

Vẻ đẹp của cô luôn khiến người khác xao xuyến. Giờ phút này, đôi mắt to tròn của cô như hai quả nho tím, long lanh ướt sũng, trong khi ôm Úc Hàn Chi, cô không quên liếc mắt đầy đắc ý về phía Úc Vân Đình, như thể nói: “Đó, anh có thấy không? Tôi đã có người bên cạnh!”

Nhưng chỉ một giây sau, Minh Yên bị Úc Hàn Chi vô tình đẩy ra. Anh đẩy mạnh, khiến cô ngã xuống đất, đau đớn ập tới.

“Thực xin lỗi, tôi có thói quen sạch sẽ.” Úc Hàn Chi mang theo ánh mắt lạnh lùng nhưng vẫn nhã nhặn, mỉm cười từ trong túi áo lấy ra một chiếc khăn tay, nghiêm túc lau tay như thể vừa chạm vào một thứ gì bẩn thỉu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-tra-xanh-thuc-tinh-roi/chuong-16.html.]

Minh Yên nằm trên đất, vẻ mặt ngây thơ nhưng trong lòng thì rối bời, như có cả ngàn con nai chạy qua. Cô nhớ rõ thói quen sạch sẽ của Úc Hàn Chi—đừng nói là chạm vào con gái, anh còn không cho phép bản thân tiếp xúc với những thứ mà anh cho là không sạch sẽ. Những cô gái từ nhỏ đến lớn từng cố gắng tiếp cận anh đều bị anh thẳng tay từ chối.

Thấy Úc Vân Đình nín cười, khuôn mặt bình tĩnh sau tròng kính vàng của Úc Hàn Chi càng khiến Minh Yên tức giận. Cô ấn m.ô.n.g đau đớn đứng dậy, không nhịn được mà cười lạnh một tiếng. Như để thể hiện sự bất chấp, cô kiễng mũi chân hôn lên môi mỏng manh của anh, sau đó tự đắc cong mắt cười, nghịch ngợm nói: “Có bệnh thì phải trị.”

Cô nhặt túi xách của mình lên, đẩy Úc Vân Đình đang chắn đường ra, hừ lạnh một tiếng rồi quẹo một đường rời đi.

Úc Vân Đình trợn trừng mắt, há hốc mồm, không thể tin vào mắt mình.

Khuôn mặt tuấn tú của Úc Hàn Chi u ám dày đặc, tay anh giơ lên, đè mi tâm lại. Mắt phượng khép hờ, trong đầu vẫn hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Minh Yên, đặc biệt là nốt ruồi nhỏ trên mặt cô, như muốn nhảy múa trong trí nhớ,

Loading...