Bà là nuôi dưỡng con trai, khi ông nội Lục Trần qua đời, bà đưa Lục Trần về nhà sống, nhưng ai ngờ tính khí của Lục Trần quá tệ, cãi với cha Đường, còn bắt nạt Học Hải, biến một gia đình thành một nơi đầy rẫy mâu thuẫn, bà kẹt giữa hai bên khó xử, hàng ngày sống trong cảnh "nước sôi lửa nóng".
bà vẫn đuổi Lục Trần , là tự rời , bà còn thể gì ?
Bà cố gắng hết sức !
Khi nghĩ đến việc con trai ruột lưng rằng bà chết, Bạch Hải Đường cảm thấy cực kỳ bi thương, nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, tuôn rơi ngừng, nếu là đàn ông chứng kiến, chắc chắn sẽ thấy thương cho bà .
Giang Hàn Yên thì , cô chỉ cảm thấy phiền muộn.
"Lục Trần sống một cô đơn, còn cơm nóng canh nóng để ăn, cứ tưởng là nhà c.h.ế.t sạch cơ, ai ngờ bà cụ nhà vẫn sống khỏe mạnh. Có bài hát nào đó hát thế nào nhỉ, thì con là bảo bối, thì con như cỏ rác, chậc, bài hát hát đúng, thấy con còn bằng cỏ!"
Giang Hàn Yên ngần ngại chế nhạo, dù cha Lục Trần gì, nhưng đó cũng lý do để Bạch Hải Đường bỏ rơi con trai, khi ông nội Lục Trần qua đời, mới chỉ mười lăm tuổi.
Vẫn còn là một đứa trẻ, mang một khoản nợ lớn, phụ nữ sống thoải mái ở nhà họ Đường, thế nhưng đón Lục Trần về ở một thời gian, sách chỉ Lục Trần hợp với nhà họ Đường, nửa năm tự rời .
Kể từ đó, Bạch Hải Đường quan tâm đến Lục Trần nữa, tiền sinh hoạt và học phí đều do tự kiếm, sống cùng một thành phố, nhà họ Đường và họ Lục bộ chỉ mất mười phút, bà nhưng thể nhẫn tâm quan tâm đến sự sống còn của con trai.
Giống như cha Lục Trần, cũng là !
Giang Hàn Yên quyết định cho trời, chửi những kẻ cha gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thuc-tinh/chuong-80.html.]
Không khả năng nuôi, thì đừng sinh ạ!
Bạch Hải Đường mặt đỏ bừng, mới ngừng , nước mắt trào , nghẹn ngào biện hộ cho bản : "... quan tâm đến Tiểu Trần, đưa thằng bé về nhà sống, là thằng bé tự ..."
Bà cảm thấy uất ức, bà hết trách nhiệm , tại mắng?
Rõ ràng là Tiểu Trần hiểu chuyện, thể sống hòa thuận với cha Đường và con trai ông ?
Không thể nghĩ đến cảnh khó khăn của bà ?
" thế, bà rộng lượng mời đến sống, bà thực sự là một bà nhân từ đấy, con đẻ như cỏ rác, con riêng như bảo bối, nếu Phúc Thành tổ chức giải 'Mẹ kế xuất sắc nhất', bà chắc chắn sẽ đoạt giải nhất!"
Giang Hàn Yên bình thường dễ chuyện, nhưng một khi ghét ai đó, cô sẽ giả vờ nhã nhặn, lời châm biếm, thể khiến tức chết.
Trong kiếp ở trại mồ côi, cô thấy nhiều đứa trẻ cha bỏ rơi, thực sự, trẻ em ở trại mồ côi mấy ai sống , hầu hết đều cả đời tìm cách lấp đầy trống trong lòng, nhưng dù cũng thể lấp đầy .
Vết thương của tuổi thơ, suốt đời thể lành .
Những đau khổ đều do cha chịu trách nhiệm tạo , đáng tiếc là cha bao giờ cần thi cử, một đêm vui vẻ tạo một sinh mệnh, đó bỏ rơi con cái mà hề cảm thấy áy náy.
Giang Hàn Yên liên tục lạnh lùng , nếu Bạch Hải Đường thực sự quan tâm và chăm sóc Lục Trần đủ nhiều, thể rời bỏ nhà họ Đường?