Bà Vương cảnh cáo cùng rời .
Thạch Thúy Phượng bĩu môi, đóng sầm cửa . Bà chẳng tin, con gái của tiểu Hồ vốn yếu ớt, chừng là hồi quang phản chiếu, còn họ Giang trông như hồ ly tinh, chỉ giỏi quyến rũ đàn ông thôi.
"Lạnh quá..."
Thạch Thúy Phượng đột nhiên rùng , lạnh đến run, vội phòng mặc thêm áo bông. Ông Chu thấy bà khoác áo dày cộm, nhịn : "Hay là bỏ đôi giày ..."
"Bỏ gì mà bỏ? Giày thế mà bỏ thì trời đ.á.n.h thánh vật!"
Chưa hết câu, ông Chu Thạch Thúy Phượng mắng té tát, ông đành im lặng, dám thêm.
Giang Hàn Yên về nhà, tiên luộc sơ xương, thêm gia vị nồi áp suất nấu cho nhanh.
Trong bếp, nồi áp suất phì phì xì khói, Giang Hàn Yên xào một đĩa rau xanh và nấu canh trứng cà chua, đặt lên bàn. Một lát nữa Lục Trần về là thể ăn cơm .
Chưa đợi Lục Trần, bà Vương tới, bà lão tìm hiểu chuyện đôi giày.
"Tiểu Giang, đôi giày đó là ? Thạch Thúy Phượng gặp chuyện gì ?"
Giang Hàn Yên mỉm , thật: "Sẽ gặp chuyện lớn, tính mạng giữ !"
Bà Vương giật , mặt tái mét, run rẩy hỏi: "Đôi giày đó độc ?"
"Không độc, mà là tà ma. Đó là giày của sắp c.h.ế.t cố tình vứt đường để khác nhặt. Ai giày đó sẽ thế mạng cho họ." Giang Hàn Yên giải thích kỹ càng.
"Còn trò ? Thật là thất đức, sợ báo ứng !" Bà Vương nhíu mày, dù Thạch Thúy Phượng tham lam cũng đến nỗi chết.
Giang Hàn Yên nhẹ, : "Bác ạ, đó sắp c.h.ế.t , còn sợ gì báo ứng?"
Bà Vương gật đầu, đúng là .
"Tiểu Giang, giày đó nữa thì chứ?"
Bà Vương nghĩ, nhất là vứt đôi giày da đó , cứu mạng Thạch Thúy Phượng.
Giang Hàn Yên lắc đầu: "Đã , vứt cũng vô ích, tìm cao nhân giải trừ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thuc-tinh/chuong-445.html.]
"Tiểu Giang, cô thể giải ?"
"Ừ, nhưng cháu lấy phí cao."
Giang Hàn Yên thẳng, với Thạch Thúy Phượng cô giá ưu đãi, bà quá đáng ghét.
Bà Vương hiểu rõ, tiểu Giang chắc chắn khó chịu với Thạch Thúy Phượng. Như con gái của tiểu Hồ bệnh nặng mà tiểu Giang chỉ lấy năm mươi đồng.
"Không , con trai Thạch Thúy Phượng mở nhà máy, tiền!" Bà Vương rõ, để Giang Hàn Yên cứ báo giá cao.
"Con trai bà giàu thế, bà vẫn thích tham lam vặt?"
Giang Hàn Yên hiểu nổi, nhà Thạch Thúy Phượng trang trí đơn giản, tivi vẫn là loại đen trắng 17 inch cũ kỹ, nhiều đồ nội thất cũ nát, ghế gãy một chân vẫn dùng, trông chẳng giống nhà giàu chút nào, thứ đều toát lên vẻ bần hàn.
Bà Vương bĩu môi, : "Bà là tính toán. Con trai tiền hiếu thảo, con gái cũng điều kiện , bà và ông Chu đều lương hưu, thế mà sống như ăn mày."
Không chịu ăn uống, mùa hè nóng cũng bật quạt, chỉ dùng quạt nan cũ kỹ, còn ngày ngày ngoài nhặt phế liệu, nhà kho và ban công đầy phế liệu. Người tiết kiệm như bà Vương mà cũng chịu nổi.
Giang Hàn Yên nhíu mày, đây là tự ngược đãi bản ? Gom nhiều tiền như để mang quan tài ?
Bà Vương sẽ thông báo với con cái của Thạch Thúy Phượng vội vàng rời . Lục Trần cũng về, tiện thể gọi về Đậu Đậu và Kim Thiểm Thiểm đang chơi đùa bên ngoài.
Xương kho mềm mại thấm vị, hương vị tuyệt vời, Lục Trần và Đậu Đậu đều ăn ngon, một tô lớn xương hết sạch, nước xương trộn cơm, ngon tuyệt vời.
"Lâm Tường Hồng điều tra một việc, đó tên là Cơ Như Xuân, là phụ trách dự án của Tập đoàn Hằng Phát. Gần đây, ông thích sưu tầm tiền cổ." Lục Trần về công việc.
Dự án nếu thể giành , công ty của ở Thượng Hải sẽ thể nổi danh, cũng coi như vững ở đây.
"Cơ Như Xuân?"
Giang Hàn Yên lẩm bẩm cái tên, liên quan gì đến Cơ Như Ngọc ? Không ngờ nhanh chóng liên quan đến nhà họ Cơ như .
Cô Đậu Đậu, bé con đang xem tivi, chú ý đến bên , liền kéo Lục Trần phòng.
"Tập đoàn Hằng Phát liên quan gì đến cha của Đậu Đậu ?"
Lục Trần lắc đầu: "Không rõ lắm, chủ tịch của Tập đoàn Hằng Phát tên là Cơ Hồng Xương, bí ẩn, bao giờ xuất hiện công chúng, bên ngoài cũng ảnh chụp của ông , hầu như đến công ty."