NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 36.2

Cập nhật lúc: 2025-03-28 14:19:01
Lượt xem: 29

Biểu cảm ngơ ngác của cô khiến anh ta bật cười ha hả, rõ ràng rất đắc ý với màn chơi khăm của mình. Một lúc sau, anh ta vắt chân cười híp mắt: 

“Tô Trầm Ngư, nếu cô thật sự muốn cái công viên thủy cung đó thì tôi cũng có thể cho. Nhưng có một điều kiện: rời khỏi Bạc Lương Hòa, làm người phụ nữ của tôi.”

Nói xong, ngay cả anh ta cũng bị giật mình vì một thoáng chờ mong lướt qua dưới đáy lòng.

Tô Trầm Ngư đặt cốc nước xuống, đánh giá anh ta một lượt từ trên xuống dưới rồi bình thản nói: “Thế thì thôi. Cậu Mẫn tuổi trẻ tài cao, tôi xứng đôi sao nổi.”

Mẫn Tích Chu lập tức khó chịu. Giờ khắc này anh ta vô cùng chắc chắn rằng: Tô Trầm Ngư đang chê mình!

“Cái công viên nhà anh ấy, có đội ngũ vận hành chuyên nghiệp đúng không? Có thể cho mượn chút nhân lực, hoặc chỉ giáo chút kinh nghiệm được không? Tôi đang đầu tư một cái nhà ma. Tuy nhiên có công viên nhà anh thì cạnh tranh gì nữa, bên đó làm ăn lớn thì để lại chút tép riu cho tôi đi.”

Mẫn Tích Chu: “Nếu tôi không đồng ý thì sao?”

Tô Trầm Ngư: “Cậu Mẫn loã thể chạy còn không ngại nữa là chút chuyện nhỏ này. Không giúp tôi chẳng phải là keo kiệt quá sao?”

Dám nói mình keo kiệt? Mẫn Tích Chu tức đến nỗi bật cười: “Cô cứ chờ đấy.”

Anh ta đứng dậy đi ra ngoài.

Tô Trầm Ngư vui vẻ vẫy tay: “Cậu Mẫn, tôi chờ tin tốt của cậu đó nha~~”

Thấy chưa, ngon lành rồi.

Sự thật chứng minh, chó điên vẫn có ích chút chút.

Xét từ sự hiểu biết của cô về tên chó điên này, anh ta đã nói thì nhất định sẽ làm được.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngày hôm sau, trên đường về Kinh Thị, Tô Trầm Ngư nhận được cuộc gọi từ Dương Thạc.

Anh ta gần như hốt hoảng hô lên trong điện thoại rằng có một người tự xưng là giám đốc điều hành hoạt động của công viên thủy cung Mẫn Hành gọi tới, nói muốn hỗ trợ cải tạo nhà ma. Anh ta đã xác thực thân phận, đối phương không nói dối.

Tô Trầm Ngư nhấp một ngụm nước, ung dung trấn an: “Một mình anh xoay sở cũng cực. Có thêm người chuyên nghiệp giúp là chuyện tốt mà. Hai người bàn bạc rồi làm đi.”

Bên kia điện thoại, Dương Thạc kích động đến líu cả lưỡi, cảm giác như mình mèo mù vớ cá rán, nào là gặp được nữ đại gia đến đầu tư, giờ còn được quản lý cao cấp bên đối thủ sang giúp đỡ. 

Ông trời phù hộ, nhất định là bố mẹ trên trời sống khôn thác thiêng!

Tô Trầm Ngư vui vẻ lên máy bay, trước khi tắt máy còn cố ý lơ đẹp hơn chục tin nhắn thoại của Mẫn Tích Chu.

Mà ở phía kia, Mẫn Tích Chu đang đứng trước cửa phòng khách sạn của cô, trừng mắt nghe thông báo: “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…”, tức đến suýt tăng xông.

Anh ta phải gọi điện nài ép ông bô cả đêm mới xin được quyền điều hành công viên thủy cung Mẫn Hành. Ai dè, con nhỏ này dám bỏ anh ta chạy trước???

Càng điên tiết hơn là giờ anh ta thật sự không thể lập tức đuổi theo hỏi tội Tô Trầm Ngư. Nếu công viên thủy cung Mẫn Hành đã được giao vào tay anh ta, thân là sếp thì đương nhiên phải thành thật mà làm ăn chứ sao.

Đậu má, đây là đang yên đang lành gánh cục nợ vào người mà!

Sau khi vứt lại Mẫn Tích Chu đứng chưng hửng ở khách sạn, Tô Trầm Ngư thong dong đáp chuyến bay trở lại Kinh Thị. Khi bước khỏi cửa ra cô hoàn toàn không lường được mình thế mà có fan đón.

Tuy chỉ mười mấy người, nhưng mà có fan đón cơ đấy!

Đừng nói là Tô Trầm Ngư, ngay cả Đào Đào cũng đứng hình: “Trầm Ngư! Em có fan đón ở sân bay rồi này!”

“Trầm Ngư Trầm Ngư!!!”

Một đám thiếu nữ kích động nhào tới vây lấy cô như ong vỡ tổ, trong đó có một người giọng cực kỳ to.

Loa sung sướng báo: [Chúc mừng nhận được 20 điểm tiếng thét từ Vương Hiểu Vi.]

Tô Trầm Ngư cười tủm tỉm ký tên và chụp ảnh chung với từng người.

Người qua đường bị cảnh tượng náo nhiệt hấp dẫn cũng bắt đầu nhìn về phía này. Ban đầu họ thấy không phải là ngôi sao lớn nào thì ngoảnh đi, lát sau lại ngoảnh lại. 

Ủa? Không biết tên, hình như không nổi tiếng lắm? Nhưng nhìn mặt... sao quen thế nhỉ?

Nhờ Cuộc Sống Kỳ Diệu Của Tôi 2 đang hot rần rần trên mạng, tên Tô Trầm Ngư vẫn treo cuối bảng hot search suốt mấy ngày liền, bền bỉ đến mức ai cũng phải để ý. Người ta lên xu hướng tìm kiếm căng lắm được một ngày, riêng Tô Trầm Ngư lần nào cũng bám trụ lâu gấp đôi.

Cảnh Điền hớt hơ hớt hải chạy đến, đón cô lên xe: “Ngày hôm qua vốn có một quảng cáo đấy mà em bảo chưa về được nên người ta thay người khác rồi!”

“Cũ không đi, mới sao đến được.” Tô Trầm Ngư thản nhiên đáp. “Đừng nóng đừng nóng.”

Cảnh Điền hận không rèn giũa nổi cô, lấy một tờ giấy ra: “Đây là lịch trình làm việc tiếp theo của em, xem đi.”

Tô Trầm Ngư nhìn thoáng qua, hết hồn: “… Nhiều vậy luôn?”

“Nhiều á?!” Cảnh Điền thở dài. “Bà cố của tôi ơi, em không biết mấy minh tinh hot họ sắp lịch trình kín cỡ nào đâu! Tự nhìn lại mình xem, mới có mấy cái!”

Tô Trầm Ngư không quan tâm kệ anh ta lèm bèm: “Chẳng lẽ đây là mặt trái của sự nổi tiếng ư?”

Cô một lòng chỉ muốn kiếm tiền nhẹ nhàng thôi, ví dụ như một tháng đi làm một lần, thu vài trăm vạn là được...

Cảnh Điền vuốt mặt: “Bà cố ơi bà cố, em hiện tại còn cách ‘nổi tiếng’ xa xôi lắm biết chưa! Kỳ này Cuộc Sống Kỳ Diệu Của Tôi 2 lên sóng, tuy độ thảo luận về em cao, nhưng em chỉ là khách mời hỗ trợ, chiếu xong mấy tập là biến mất khỏi mắt công chúng ngay. Ký Sự Khám Phá Nhà Ma còn chưa biết bao giờ mới chiếu! Nên trong thời gian ấy em phải tranh thủ lộ mặt, không thể để nhiệt độ nguội đi hiểu không? Mấy việc anh nhận cho kia, em nhất định phải đi bằng hết!”

……

Thôi được.

Tế là, ngày hôm sau…

Dưới sự sắp xếp của Cảnh Điền, Tô Trầm Ngư chuẩn bị đi dự một lễ mừng thảm đỏ long trọng.

“Đây là lần đầu tiên em xuất hiện chính thức trước công chúng! Lần đầu tiên đi thảm đỏ! Nhất định phải khiến người ta lóa mắt! Cho cả thiên hạ phải trầm trồ! Ghi dấu ấn không phai!” Cảnh Điền kích động như chính mình sắp bước lên thảm đỏ vậy.

Nói xong, anh ta còn gọi hẳn chuyên gia makeup và stylist đến biến hình cho cô.

Tô Trầm Ngư nhìn kiểu trang điểm mắt khói kỳ dị và tóc bồng xịt keo, còn có tư thế tay hoa lan của họ... trầm tư thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/36-2.html.]

“Muốn thiên hạ phải trầm trồ đúng không?” Cô hỏi xác nhận.

Cảnh Điền gật đầu rầm rập.

Tô Trầm Ngư lập tức vẫy tay đuổi hết stylist ra ngoài, bước đến trước bộ lễ phục và hỏi giá. 

Cũng ổn, không c.ắ.t c.ổ lắm, mà dù sao cũng là tổng giám đốc Bạc chi trả.

Tô Trầm Ngư cầm lấy cây kéo.

“B… bà… bà cố nội của tôi ơi! Em tính làm gì đó!!”

Soạttttt!

Lễ phục màu vàng óng bị cô xẻ một đường.

Mọi người dại ra trơ mắt nhìn bộ váy đẹp đẽ đầy sức sống bị cắt tan tành, thật sự là tan tành! Mà người sắp sửa mặc nó lại vừa cắt vừa bình thản nói: “Đi lấy bút lông, nghiên mực, và vải bố trắng cho em đi.”

Cảnh Điền che mặt, mất hết niềm tin vào cuộc sống. Đào Đào nhớ ra một xấp bản vẽ của Tô Trầm Ngư, tin tưởng vô điều kiện cô làm gì cũng có lý của mình nên chạy đi tìm đồ ngay lập tức.

Đợi đồ được mang tới, Tô Trầm Ngư nhanh nhẹn cắt năm tấm vải trắng bằng nhau, lấy bút lông viết lên mỗi mảnh một chữ, ghép lại thành: [Tô Trầm Ngư cố lên.]

Mọi người: “???” Còn có thể như vậy hả?

Không chỉ viết chữ, cô còn vẽ thêm họa tiết thủy mặc đơn giản, từng tấm từng tấm đều như một bức tranh sống động. 

Nét chữ thanh thoát uyển chuyển hơi hơi toả ra khí thế bàng bạc.

Cuối cùng, cô khâu năm mảnh tranh chữ vào chiếc váy rách nát ban nãy.

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Mặc vào một cái, quả thực là… siêu hút mắt. Năm chữ to quá nổi bật, hơn nữa vô cùng ngạo nghễ.

Kiểu tóc thì Tô Trầm Ngư búi một nửa mái tóc dài lên, cố định bằng chính chiếc bút lông vừa viết.

“Như này đủ bắt mắt chưa?” Cô cười, đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn.

Mọi người đần ra: “…” Quỳ! Tâm phục khẩu phục!

Lễ mừng – hiện trường

Hai bên thảm đỏ chật ních phóng viên, máy ảnh và đèn flash trong tay họ bấm tanh tách không ngừng. Từng ngôi sao nữ xinh đẹp lộng lẫy bước lên thảm đỏ đua tranh khoe sắc.

Người hâm mộ và dân hóng chuyện lót dép ngồi đợi trên kênh livestream, lăm le soi xem ai sẽ phá kén hóa bướm, ai sẽ là thảm họa thời trang, ai sẽ cướp spotlight.

Ngay lúc đó, trước lối vào...

Cô gái búi tóc bằng bút lông, mặc cái váy ghép năm miếng vải ghi ‘Tô Trầm Ngư cố lên’ ngang ngược thu hút mọi ánh nhìn.

???

!!!

Không cần biết là ai, tất cả ống kính tại hiện trường cùng toàn bộ máy quay đồng loạt lia về phía cô.

Ánh đèn flash chớp liên hồi như b.o.m ánh sáng mới nổ.

Khoan!!!

Rất nhanh có người chú ý đến 5 chữ kia, họ zoom máy lại gần.

‘Tô Trầm Ngư cố lên’ và bối cảnh tranh thuỷ mặc hiện rõ.

Đậu mía, viết tay! Đây là viết tay, không phải in! 

Chỉ là...

Ngay khi mọi người còn đang đắm chìm trong sự kinh ngạc trầm trồ thì… 

Tô Trầm Ngư đang ở giữa thảm đỏ bỗng dưng dừng lại, do dự một lát rồi quyết đoán giơ chân dài…

Cởi… giày cao gót.

Tiếp theo, cô lặp lại động tác này, cởi nốt chiếc giày còn lại. 

Từ đầu đến cuối không hề khom lưng.

Chưa xong!

Cô xách giày trên tay, nhã nhặn nghiêng đầu cười lịch sự với mọi người xung quanh. Năm chữ ‘Tô Trầm Ngư cố lên’ trên váy bày siêu rõ nét trước toàn thể công chúng.

Sau đó… cô, chạy!

Bốp! Ai đó vừa run tay thả rơi cả máy ảnh.

Mọi người: “???”

Hội trường c.h.ế.t lặng nhìn bóng dáng kia tung tăng chạy tới cuối thảm đỏ như thể đang chạy thi chứ không phải đi dự sự kiện giải trí.

Đến nơi, cô lấy bút từ lễ tân rồi ký tên mình lên backdrop cái rẹt và lướt thẳng vào lối vào sảnh tiệc tựa một trận gió.

Hội trường gần ngàn người thời khắc này yên lặng như không chứa một ai.

Đó là… là nghệ sĩ.. nhỉ?

____________

Lời tác giả:

Hoàng hậu nương nương: Nổi bật khiến thiên hạ trầm trồ, bổn cung hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc.

Tái bút: Giày cao gót thì bổn cung thật sự không khống chế nổi!

Loading...