NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 36.1

Cập nhật lúc: 2025-03-28 21:18:38
Lượt xem: 43

036: Bước thảo mai thứ 36

Bên phía tổ sản xuất:

“Các cậu nói xem, rốt cuộc là Sở Hân Nhiên cố ý hay là Tô Trầm Ngư cố ý đây?”

Câu hỏi này không dễ trả lời.

Nhưng nếu chỉ xét riêng từ phần ghi hình qua máy quay thì cú đẩy của Sở Hân Nhiên rõ ràng... có phần lộ liễu.

Còn cú va của Tô Trầm Ngư thì khó mà nói chắc lắm. Cô ấy sợ quá mà trượt chân, hợp lý. Trước đây cũng từng có khách mời vì sợ hãi nhũn cả chân rồi trượt ngã.

……

Ma nữ áo đỏ định quay đầu bỏ chạy.

“Đứng lại!” Tô Trầm Ngư quát.

Nó đứng lại bất động.

Tô Trầm Ngư kéo Sở Hân Nhiên dậy, lo lắng hỏi: “Hân Nhiên, cậu không sao chứ? Cậu nhìn xem, nó đứng im không nhúc nhích thế kia có phải bớt đáng sợ đúng không?”

Tim Sở Hân Nhiên vẫn còn đập thình thịch như muốn nhảy khỏi cổ họng, cô ta nhìn chằm chằm ma nữ ấo đỏ nhất thời không biết nên nói cái gì.

“Mi làm Hân Nhiên sợ đến mức này rồi, mau cõng cô ấy lên lầu đi.” Cô ta nghe thấy giọng nói nhẹ tênh của Tô Trầm Ngư.

Theo kịch bản, ma nữ áo đỏ không nói được, nó lặng lẽ bước đến trước mặt Sở Hân Nhiên. Nhưng Sở Hân Nhiên sao dám để nó cõng, cô ta lập tức hoàn hồn, hét lên: “Tránh ra!”

Nghe được giọng tràn đầy năng lượng của ‘bạn thân’, Tô Trầm Ngư thở phào vuốt ngực, mắt rưng rưng: “Tốt quá, cậu không sao. Vừa nãy mặt cậu trắng bệch làm mình sợ muốn chết! Cậu không biết lúc mình thấy con ma không đầu kia sợ thế nào đâu, chả hiểu sao lại đ.â.m trúng nó, xui thế chứ! May mà nó tự chạy đi. Ai dè quay đầu lại thấy cậu bị ma nữ áo đỏ bám theo... Mình sợ bủn rủn cả chân mới va vào cậu. Thật sự xin lỗi, mình không cố ý đâu, cậu đừng hiểu lầm nhé.”

Sở Hân Nhiên biết thừa Tô Trầm Ngư cố ý, nhưng đối phương vừa chủ động nói rõ mọi chuyện vừa xin lỗi chân thành thế kia, vẫn bắt bẻ thì nhỏ nhen quá. Nhịn thì nhịn không nhịn cũng phải nhịn!

Tuy nhiên chưa trải đời bao nhiêu, Sở Hân Nhiên lúc này không thể quản lý biểu cảm kín đáo không để lộ sơ hở được. Cô ta miễn cưỡng nhếch miệng cười, gượng gạo lắc đầu.Giờ cô ta chỉ muốn tránh xa Tô Trầm Ngư ngay lập tức, sợ nếu tiếp tục ở gần, dù chỉ một giây thôi cũng khó dằn lòng xông lên combat được.

“Chúng ta lên lầu đi.” Cô ta nói.

Vừa dứt lời, cô ta đã thấy Tô Trầm Ngư xoa mặt như thể động tác này có thể giúp lấy lại can đảm. Sau đó, Tô Trầm Ngư nhìn ma nữ áo đỏ với đôi mắt long lanh nước: “Cõng tôi lên lầu giùm, chân tôi mềm nhũn rồi, đi không nổi QAQ.”

??? 

Sở Hân Nhiên suýt thì tắt thở.

Cô ta trơ mắt nhìn con ma hóa trang kỹ lưỡng y như thật, kiểu mà đi ngoài phố cũng đủ dọa mấy đứa trẻ khóc bù lu bù loa im lặng bước đến trước mặt Tô Trầm Ngư, ngồi xổm xuống.

Tô Trầm Ngư vừa lau nước mắt, vừa thoải mái dễ chịu bò rạp lên lưng nó.

Bên phía tổ sản xuất, sau khi sững sờ, mọi người cười đến điên luôn:

“Quỷ thần thiên địa ơi!”

“May mà ma nữ áo đỏ là nam đóng nhé, chứ không thì chắc khỏi cõng nổi!”

“Sao có thể vừa sợ đến nhũn ra vừa dám sai ma cõng mình???”

“Đừng bao giờ đoán bước tiếp theo của Tô Trầm Ngư, bởi vì có đoán cũng trật lất à!”

……

Trên lầu, Chu Diệc An vừa mới hú hét chạy ra từ một phòng bệnh đã thấy ma nữ áo đỏ cõng một người chậm rãi tiến tới. Người trên lưng nó còn tươi cười giơ cánh tay mảnh khảnh trắng trẻo vẫy vẫy: “Anh Heo Heo ~”

—— Quả thực còn sợ hơn cả ma thật!

Cái ghế đẩu trong tay Chu Diệc An rơi bộp xuống đất, anh ta đỡ trán, tròn mắt nhìn biểu cảm oán hận của ma nữ áo đỏ rồi thu mắt về ngay như chạm phải lửa.

Từng trải qua đủ kiểu ‘bất ngờ’ gắn mác Tô Trầm Ngư rồi nên Chu Diệc An có thể coi như là bình tĩnh: “Tiểu Trầm Ngư… em bắt cóc một con ma làm phương tiện đi lại à???”

“Cho xuống cái nào.” – Tô Trầm Ngư vỗ vai ma nữ áo đỏ, nhẹ nhàng nhảy xuống đất. “Mi có thể đi rồi.”

Ma nữ áo đỏ lập tức lướt vào bóng tối.

“Hết cách thôi anh, nó đáng sợ quá mà. Em sợ đến nhũn cả chân, đành phải bắt nó cõng em lên.” Tô Trầm Ngư nghiêm túc lên án. “Nó còn doạ cho Hân Nhiên khóc nữa!”

Chu Diệc An vui vẻ, thầm nghĩ: Trông em như này mà gọi là sợ đến mức nhũn chân á, ai tin?

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Anh nhìn sang Sở Hân Nhiên, vỗ vai cô ta nói với giọng điệu của người lõi đời: “Hân Nhiên à, quen dần sẽ ổn thôi.”

Sở Hân Nhiên: “…” Ha ha.

……

Hành động vĩ đại sai ma cõng mình lên lầu của Tô Trầm Ngư lại lần nữa khai sáng cho các khách mời trong chương trình. Nào nào, nhìn bọn ma này hơi ghê tý nhưng rốt cuộc cũng không phải người âm thật, ngang ngược hung dữ với chúng nó thật ra đâu khó khăn gì. 

Không biết có phải lây Tô Trầm Ngư không mà từ chỗ bị nhát ma, các khách mời dần học được cách đoàn kết vừa hoàn thành nhiệm vụ yêu cầu vừa tập thể đuổi g.i.ế.c các loại NPC ma quỷ xuất hiện. Cuối cùng, nhiệm vụ hoàn thành, NPC cũng bị đám khách mời mình từng doạ hết hồn quay ra báo thù rửa hận. Ngày quay cuối biến thành phiên bản sinh tồn kinh dị đầy tiếng cười.

Đạo diễn không biết nên khóc hay cười, đành chờ xem hiệu ứng khi chương trình phát sóng thôi chứ biết sao giờ.

……

Đóng máy, mọi người được yêu cầu tập trung chụp ảnh ngoài lâu đài.

Năm khách mời nam vây quanh ba khách mời nữ. Tạ Vân Điềm đứng giữa, Tô Trầm Ngư khoác tay, còn dựa đầu vào vai chị ta. Mặt Tạ Vân Điềm lập tức đỏ bừng, chị ta thật sự không hiểu nổi tại sao Tô Trầm Ngư cứ thích động tay động chân với mình như vậy, rõ ràng cô đâu có như thế với Sở Hân Nhiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/36-1.html.]

Chụp ảnh xong, từng người vào ‘phòng tối’ để hoàn thành đợt phỏng vấn hậu trường cuối cùng.

Người đầu tiên là Phó Thanh Hứa.

Anh lấy thẻ câu hỏi trên bàn, chỉ vỏn vẹn một câu: [Trong suốt quá trình ghi hình, ai là người thể hiện tốt nhất? Ấn tượng nhất ở điểm nào?]

Phó Thanh Hứa nhẹ nhàng đẩy gọng kính, nhìn thẳng máy quay, bình thản trả lời: “Tô Trầm Ngư.”

“Còn ấn tượng chỗ nào… Không cần nói đâu, quý vị xem chương trình sẽ biết.”

Nhân viên đối diện: “Chỉ vậy thôi à?”

Phó Thanh Hứa gật đầu.

Nhân viên: “…” Thôi được.

Người thứ hai bước vào là Chu Vấn Sâm. Anh ta không chút do dự chọn Phó Thanh Hứa, còn tận dụng khả năng ăn nói duyên dáng của một MC kỳ cựu để khen Phó Thanh Hứa suốt ba phút không ngừng nghỉ. Nhân tiện, anh ta cũng không quên khen hết luôn những người còn lại một thể, lời lẽ trôi chảy, câu chữ khéo léo, không để sót một ai.

Người thứ ba là Tạ Vân Điềm. Chị ta hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn không nói là Tô Trầm Ngư mà chọn Mẫn Tích Chu, sau đó nghiêm túc liệt kê vài ưu điểm của hắn. Giọng điệu chừng mực không quá nhiệt tình cũng không quá lạnh nhạt.

Người thứ tư là Lưu Huống. Không suy nghĩ nhiều, anh ta trả lời ngay: “Sở Hân Nhiên.” Ánh mắt còn mang theo vẻ dịu dàng không chút che giấu.

Người thứ năm là Mẫn Tích Chu. Đối với câu hỏi này, anh ta híp mắt ngạo nghễ: “Còn cần hỏi sao? Đương nhiên là tôi.”

“Tốt nhất ở điểm nào à? Tôi có điểm nào tôi không tốt?”

Nhân viên: “…” Tự tin như này thì chịu rồi.

Tiếp theo là Chu Diệc An. Anh ta chống cằm nói với giọng điệu tràn ngập vui vẻ: “Trăm phần trăm là Tiểu Trầm Ngư! Thử hỏi ai có thể sai ma cõng mình lên lầu như cô ấy chứ? Mỗi người đều có điểm sáng riêng, lần này tới tham gia đúng là mở mang tầm mắt thiệt đó. Tiếc là chỉ có hai ngày thôi… blah blah blah…”

Đạo diễn bất đắc dĩ giơ tay ra hiệu dừng.

Cuối cùng là Sở Hân Nhiên. Cô ta ngồi rất đoan trang, mỉm cười đáp:

“Cá nhân tôi thấy người biểu hiện tốt nhất là cậu Mẫn. Anh ấy giữ lời, làm việc rất quyết đoán và ga lăng với con gái. Trầm Ngư chỉ đùa bảo anh ấy đeo bao cát chạy mấy vòng thôi, anh ấy cũng không nói một lời mà làm luôn…”

Đạo diễn lặng lẽ nhìn Sở Hân Nhiên từ sau màn hình, chờ cô ta nói xong cuối cùng mới ra hiệu cho nhân viên hậu cần mời Tô Trầm Ngư vào.

Tô Trầm Ngư bước vào với nụ cười ngọt như mật, đôi mắt cong cong như trăng non. Không biết vì sao, mỗi lần thấy cô cười là đạo diễn lại lo lắng bất thình lình. Chính ông ta cũng không hiểu ra sao mình lại có cảm giác lạ lùng này.

“Người biểu hiện tốt nhất à? Đương nhiên là tiền bối Phó rồi! Nếu không có anh ấy thì chúng tôi sao có thể hoàn thành nhiệm vụ dễ dàng như vậy được chứ…”

Nói xong, cô chớp mắt hỏi lại với vẻ tò mò: “Tiền bối Phó chọn ai thế ạ?”

Ban đầu đạo diễn định giấu nhưng đối diện với đôi mắt kia, không hiểu sao lại lỡ miệng nói thật: “Cô đó.”

Lời vừa dứt, cô gái nhỏ cười rạng rỡ như một đóa hoa vừa nở, đuôi mắt cong cong thành hình trăng non như thể vừa nghe thấy đáp án ngọt ngào nhất trên đời.

Ngoại trừ Tô Trầm Ngư và Mẫn Tích Chu, các khách mời còn lại đều có lịch trình kín mít, vừa đóng máy đã vội vã ra sân bay. Chu Diệc An tiếc hùi hụt vì không được bay chung chuyến với Tô Trầm Ngư, đành nhắn WeChat hẹn lần sau cùng đi chơi.

Tô Trầm Ngư mở khung chat với Phó Thanh Hứa, gửi tin: [Tiền bối Phó, trên đường chú ý an toàn nhé ạ~].

Anh không trả lời.

Cô cũng chẳng để bụng, lập tức vùi đầu vào thiết kế chủ đề mới cho nhà ma. Sáu kỳ ghi hình vừa qua đã mang lại cho cô rất nhiều linh cảm. Cô vẽ xong chụp lại gửi cho Dương Thạc, còn gọi video để trao đổi chi tiết. Dương Thạc bắt đầu lên kế hoạch, chuẩn bị xong sẽ báo lại.

Mẫn Tích Chu gõ cửa lần thứ n, cửa cuối cùng cũng mở.

“Cô đang làm gì đó!”

Anh ta chẳng có ám ảnh tâm lý gì với phòng của Tô Trầm Ngư hết, cứ thế đi thẳng vào không khách sáo. Thấy bản vẽ rải rác đầy trên bàn và sàn, anh ta tiện tay nhặt một tờ lên xem. Nhìn một lúc, anh ta ngẩng đầu: “Đây là cô vẽ à?”

“Ừa.”

“Cô còn biết vẽ tranh?”

“Giật mình dữ vậy sao?”

Mẫn Tích Chu cứng họng, cúi đầu xem tiếp. Anh ta đâu phải loại cậu ấm ăn không ngồi rồi,  liếc qua bản vẽ là biết tay nghề này không phải nghiệp dư. Không học hành bài bản khổ luyện nhiều năm thì không thể vẽ ra trình độ này.

Một lúc sau, anh ta hỏi: “Là thiết kế cho nhà ma à?”

Tô Trầm Ngư thong thả rót nước, vừa uống vừa hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Cậu Mẫn, tôi nghe nói cái công viên thủy cung siêu to ở phố Đông Phủ là của nhà anh hả?”

Mẫn Tích Chu nhướng mày: “Muốn đi chơi à? Bổn thiếu gia dẫn cô đi chơi chán thì thôi.”

“Không không không.” Tô Trầm Ngư cười tủm tỉm, lắc lư ngón tay: “Anh bắt tôi dạy chơi phi tiêu, nói gì thì nói, một chữ là thầy nửa chữ cũng là thầy, đúng không? Học nghề có phải nên đóng học phí không nhỉ?”

Mẫn Tích Chu: “…”

Anh ta bày ra vẻ mặt không thể tin nổi là cô dám đòi công với tôi, nhưng nghĩ lại thì có bao giờ cậu Mẫn này bủn xỉn với con gái đâu? Thế là anh ta ung dung ngồi lên sô pha: “Nói đi, muốn gì?”

“Anh quên chưa giới hạn phạm vi.”

Mẫn Tích Chu liếc cô một cái như thể đang nói ‘Có cái gì mà tôi không cho được?’

Tô Trầm Ngư bật cười: “Vậy anh sang tên công viên thủy cung ở phố Đông Phủ cho tôi đi.”

“…” Mẫn Tích Chu nheo mắt nhìn cô vài giây sau đó sảng khoái gật đầu: “Được.”

Lần này đến lượt Tô Trầm Ngư nghẹn họng.

Loading...