NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 35.1

Cập nhật lúc: 2025-03-27 23:52:08
Lượt xem: 44

035: Bước thảo mai thứ 35

 

“Như vậy… có phải hơi quá đáng không? Chạy cầu thang mệt lắm đó.”

 

Người lên tiếng là Sở Hân Nhiên, một khách mời mới đến hôm nay cùng với Chu Diệc An. Cô ta bằng tuổi Tô Trầm Ngư, là sao nhí nổi từ bé, hiện đang học ở Học viện Điện ảnh.

 

Trong giới có một bảng xếp hạng về các diễn viên nữ thế hệ mới, Sở Hân Nhiên luôn nằm ở vị trí đầu, mang danh hiệu ‘con gái quốc dân’.

 

Có lẽ do mới đến, chưa quen không khí nên sáng nay cô ta khá mờ nhạt. Vì còn ít tuổi, mọi người đều rất chiếu cố cô ta.

 

Loại chiếu cố này không giống cách mọi người chiếu cố Tô Trầm Ngư.

 

Sở Hân Nhiên có thể cảm giác được họ đối xử với mình như đang chiều em gái, còn với Tô Trầm Ngư bằng tuổi mình thì lại là sự công nhận như những người bằng vai phải lứa ngang hàng, thậm chí đôi lúc còn rất nể phục.

 

Điều này khiến Sở Hân Nhiên rất khó chịu. 

 

Làm như mình thua kém Trầm Ngư vậy, cô ta nghĩ.

 

Hơn nữa sáng nay lúc ghi hình, cô ta để ý thấy Tô Trầm Ngư gần như toàn thời gian chỉ lười biếng chẳng làm gì, luôn mang vẻ mặt sợ hãi trốn sau lưng người khác, trông ngứa cả mắt?

 

Không hiểu nổi sao các khách mời khác vẫn thích được.

 

Lẽ nào vì Trầm Ngư biết làm nũng?

 

Điều làm cô ta càng không thể hiểu được chính là việc Trầm Ngư yêu cần Mẫn Tích Chu làm. Đây rõ ràng là đang hành xác người ta mà! Không ai thèm ngăn cản sao?

 

Quan trọng nhất là… thái độ của Mẫn Tích Chu. Anh ta thế mà lại còn cam tâm tình nguyện để Tô Trầm Ngư làm khó mình.

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

Đây là Mẫn Tích Chu đó!

 

Sở Hân Nhiên cảm thấy cần phải lên tiếng.

 

Ngồi cạnh cô ta là Lưu Huống. Từ sau khi thấy Tô Trầm Ngư một giày phang gục kẻ g.i.ế.c người, tự dưng suy nghĩ theo đuổi cô nàng này trong lòng anh ta tắt hẳn.

 

Giờ có Sở Hân Nhiên mới vào, anh ta và người đại diện lập tức tính nhắm sang mục tiêu mới.

 

Cả buổi sáng, Lưu Huống gần như không rời Sở Hân Nhiên nửa bước.

 

Nghe cô nói vậy, anh lập tức chen lời: “Có gì mà quá đáng? Cậu ta tự nguyện, Trầm Ngư cũng đâu có ép.”

 

Anh ta rất ghét Mẫn Tích Chu, thấy cảnh đứa mình ghét chịu khổ là vui lòng vô cùng.

 

“Cậu ta nói thẳng với tụi này là thích trò chơi kích thích, đúng gu quá rồi còn gì?” Lưu Huống liếc mắt khinh bỉ, nói tiếp. “Em mới tới chưa hiểu rõ cậu ta đâu, tóm lại cậu ta làm gì em cũng đừng ngạc nhiên quá.”

 

Nghe vậy, Sở Hân Nhiên mím môi không nói nữa.

 

Mười vòng chạy lên xuống hoàn tất, Mẫn Tích Chu chống nạnh nhìn Tô Trầm Ngư đầy khiêu khích: “Chạy xong rồi, tiếp theo thì sao?”

 

Tô Trầm Ngư điềm đạm: “Tiếp theo thì anh thay đồ, ăn trưa, chuẩn bị ghi hình buổi chiều.”

 

Không đợi anh ta nổi điên, cô bổ sung thêm: “Đeo vật nặng rồi chạy là để rèn thể lực và lực cổ tay. Không phải chạy một lần hôm nay là thấy kết quả ngay. Không huấn luyện lâu dài thì đừng mơ tới trình độ cao, vội vàng thì không ăn được đậu phụ nóng. Cậu Mẫn thông minh như thế chắc hiểu đạo lý này ha?”

 

“Trước đây cô cũng tập huấn kiểu này à?” Mẫn Tích Chu hỏi lại. Dường như anh ta đã đoán được Trầm Ngư cố tình hành mình, hoặc có lẽ anh ta biết tỏng từ đầu nhưng vẫn chạy.

 

Giờ nghe cô phân tích xong, anh ta lại thấy hình như cũng không sai nhỉ?

 

“Đương nhiên.” Tô Trầm Ngư không hề nói dối.

 

“Vậy tôi phải chạy bao lâu nữa mới được học bước tiếp theo?”

 

“Đợi khi nào chạy mười vòng mà anh không thở hổn hển nữa thì bắt đầu.”

 

Mẫn Tích Chu hừ một tiếng, đột nhiên chỉ tay vào con búp bê vải ở vách tường cầu thang, cách chừng 4 mét: “Cô b.ắ.n trúng mắt con búp bê kia được không?”

 

Nói rồi anh ta móc ra từ túi quần một hộp thiếc nhỏ, bên trong là một loạt kim thêu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/35-1.html.]

Ánh mắt anh ta nhìn Tô Trầm Ngư nóng rực như có lửa, hàm ý nếu cô làm được thì anh ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo cái Tô Trầm Ngư gọi là huấn luyện một cách vô điều kiện.

 

Tô Trầm Ngư cong cong mắt: “Cậu Mẫn, nhìn kỹ nha.”

 

Cô lấy ra hai cây kim thêu, chỉ liếc qua con búp bê. Cổ tay khẽ động một cái, kim trong tay lập tức biến mất một cây. Cô xoay người, cổ tay lại nhẹ nhàng nhúc nhích lần nữa, cái kim còn lại cũng biến mất.

 

Mẫn Tích Chu gần như lao lên lầu ngay lập tức, chạy đến trước con búp bê vải.

 

Hai cây kim, một trái một phải, cắm chính xác vào hai mắt nó.

 

“…”

 

Bên bàn ăn, mọi người không chú ý đến diễn biến cầu thang nên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Nơi này không có cameraman theo sát, chỉ có máy quay cố định lặng lẽ ghi lại toàn cảnh.

 

Ngoài Mẫn Tích Chu trợn mắt há mồm nhìn hai cái kim thêu kia thật lâu, nhân viên công tác sau hậu trường cũng thế. 

 

Tất cả đều câm nín.

 

 

Mẫn Tích Chu ngoan ngoãn đi tắm, thay đồ sạch sẽ.

 

Lúc này đang là giờ nghỉ, chưa đến lúc ghi hình chính thức. Lâu đài rất rộng, trưa thì khách mời không về khách sạn, có thể chọn ở phòng nghỉ chương trình chuẩn bị sẵn hoặc tự do đi dạo.

 

Tổ sản xuất mang cơm trưa lên tận phòng cho Mẫn Tích Chu. Anh ta vừa chạy đến nhũn chân, ôm hộp cơm ăn như hổ đói.

 

Tiếng gõ cửa vang lên.

 

“Cậu Mẫn.”

 

Sở Hân Nhiên đứng ngoài xin vào. Sau khi được cho phép, cô ta bước vào và đặt một món đồ lên bàn:

 

“Đây là máy massage mini em tự mang theo. Anh vừa chạy nhiều vậy, tay chân chắc mỏi lắm. Dùng cái này sẽ đỡ hơn đó.”

 

Mẫn Tích Chu cầm đồ lên nhìn qua rồi đặt xuống, ngẩng đầu hỏi: “Cô là ai?”

 

Sắc mặt Sở Hân Nhiên lập tức đỏ bừng, cô ta hơi lúng túng, nhỏ giọng đáp: “Em là Sở Hân Nhiên, sáng nay chúng ta cùng nhau quay đó…”

 

Mẫn Tích Chu cúi đầu tiếp tục ăn cơm như không nghe thấy gì hết.

 

Sở Hân Nhiên hít sâu một hơi, dè dặt mở miệng: “Cậu Mẫn, anh có cần em làm mẫu dùng nó thế nào không?”

 

Mẫn Tích Chu lại ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, vươn chân.

 

Sở Hân Nhiên lập tức cầm máy massage, bật công tắc rồi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đặt máy lên đùi Mẫn Tích Chu.

 

“Cô quen tôi à?”

 

Sở Hân Nhiên cười tươi: “Hôm nay là lần đầu em gặp cậu Mẫn nhưng có thường xuyên nghe Giản Nguyệt nhắc đến anh ạ. Cô ấy lúc nào cũng nói anh họ là người thú vị nhất trong nhà.”

 

“Ồ, quen Giản Nguyệt à?”

 

“Bọn em là bạn thân.”

 

Sở Hân Nhiên cố gắng giữ bình tĩnh trong khi nội tâm đang kích động vô cùng.

 

Cô ta là bạn học với Giản Nguyệt, một cô chiêu nhà giàu nứt đố đổ vách chính hiệu, tiêu tiền như nước. Dù Sở Hân Nhiên là sao nhí nổi tiếng, kiếm được không ít tiền, nhưng đặt lên bàn cân với Giản Nguyệt thì chẳng đáng nhắc đến. 

 

Trong mắt giới thượng lưu chân chính, minh tinh chẳng là cái thá gì hết.

 

Nhờ Giản Nguyệt, Sở Hân Nhiên mới biết đến Mẫn Tích Chu. Trời biết hôm đó khi thấy tên anh trong danh sách khách mời, cô ta kinh ngạc đến mức nào.

 

Sau kinh ngạc chính là vui sướng. 

 

 

Loading...