NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 34.2

Cập nhật lúc: 2025-03-27 23:51:01
Lượt xem: 37

[Lâm Túc Thiên đâu phải người ngu, vô duyên vô cớ ai lại thái độ với Tô Trầm Ngư chứ? Rõ ràng có nội tình! Nhìn thời gian chiếm sóng của Tô Trầm Ngư đi, người mới mà được nhiều thế á? Chắc chắn sau lưng có đại gia chứ còn gì nữa, đang cố ý chiêu trò chèn ép Lâm Túc Thiên để nâng gà mới!]

 

[Cảnh ném phi tiêu đó giả quá đi mất! Cô ta làm gì ném được như thế? Rõ là tổ hậu kỳ cắt ghép!]

 

[Các người mù hết à? Tô Trầm Ngư rõ là thảo mai giả tạo kiểu mẫu luôn đó, nghe cô ta nói chuyện mà muốn nôn.]

 

[Mặt mũi tầm thường mà tưởng mình là tiên nữ thật đấy à? Có thế mà cũng dám ra khoe khoang á?]

 

 

Weibo của Lâm Túc Thiên có hơn hai chục triệu followers, của Tô Trầm Ngư mới hơn một triệu, lại còn đa số là theo dõi sau khi chương trình phát sóng. Chút fan nhỏ này sao chiến đấu được với người ta nổi?

 

Tuy nhiên ánh mắt quần chúng sáng suốt biết bao, lời qua tiếng lại một hồi người qua đường cũng phải lên tiếng bênh vực.

 

Fan làm, idol chịu. Kết quả cuối cùng là Lâm Túc Thiên bị chửi nhiều hơn.

 

“Đừng xem nữa.” Người đại diện Ngô Đồng lấy điện thoại từ tay Lâm Túc Thiên. “Chị đã nói rồi, đừng quá đáng mà cậu có nghe đâu…”

 

Thấy cậu ta rũ đầu không nói gì, chị cũng hơi mềm lòng. Từ khi debut đến giờ, Lâm Túc Thiên quá suôn sẻ, dù bị anti cũng chưa từng ăn chửi thê thảm như này.

 

Nhưng đây cũng là bài học tốt, cho cậu ta sáng mắt ra, hiểu đạo lý quá tùy hứng sẽ phải trả giá đắt.

 

“Thôi. Cũng may về sau cậu đã cư xử ổn hơn, tổng thể vẫn tạm chấp nhận được. Còn chuyện fan gây sự ấy à, nếu cậu đã hưởng lợi từ họ thì khi họ gây hại cậu cũng phải ngoan ngoãn mà gánh.”

 

Lâm Túc Thiên vẫn không nói lời nào. Thật ra cậu ta không nghĩ đến những lời mắng mình mà đang ngẫm toàn lời fans của mình mắng Tô Trầm Ngư.

 

Cậu ta cứ tưởng thấy fan mình mắng Tô Trầm Ngư sẽ vui phải biết…

 

Nhưng không, n.g.ự.c cậu ta chỉ tắc nghẹn khó thở.

 

“Hôm thứ hai rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cậu…” Ngô Đồng hắng giọng một tiếng, ém nhẹm câu ‘tự dưng thông minh ra thế?’. “Sao cậu tử tế hơn với người ta vậy?”

 

Chuyện đến nước này khỏi cần giấu nữa, Lâm Túc Thiên thành thật: “Bị cô ta đánh.”

 

Ngô Đồng: “???”

 

Nghe cậu ta kể lại đầu đuôi, Ngô Đồng chậm rãi khép lại cái miệng há hốc, thì thào:

 

“Thì ra là vậy… Tôi phải cảm ơn cô ấy mới được. Đánh hay lắm.”

 

Lâm Túc Thiên: “…”

 

*

 

Tô Trầm Ngư hoàn toàn không biết ngoài kia đang dậy sóng thế nào, cô xem xong chương trình, tiện tay gập máy tính lại, chui vào chăn ngủ một giấc ngon lành đến sáng.

 

Hôm sau, cô bị tiếng gõ cửa đánh thức. Lồm cồm bò dậy khỏi ổ chăn,cô vừa ngáp vừa ra mở cửa ——

 

“Surprise!”

 

Chu Diệc An mặc áo sơ mi hồng nhạt, tay cầm một bông hồng đỏ chói, làm mặt quỷ cực kỳ lố lăng: “Tiểu Trầm Ngư, gặp anh có vui không nào?”

 

Rầm!

 

Cửa sập lại không hề nể mặt.

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

“Ơ?” Chu Diệc An đần ra. Trong ấn tượng của anh, Tiểu Trầm Ngư đáng yêu ngoan ngoãn lắm cơ mà?

 

Hai giây sau, cửa lại mở ra lần nữa. Hệ thống quản lý biểu cảm đã khởi động xong, Hoàng hậu nương nương tươi cười như hoa: “Anh Heo Heo~ chào buổi sáng nha~”

 

Chu Diệc An bất giác lùi một bước. Không hiểu sao, nụ cười này cứ thấy… nguy hiểm thế nào ấy nhỉ?

 

“Nếu đây là bất ngờ, ngoài một bông hồng ra, anh không chuẩn bị gì thêm à?” Tô Trầm Ngư thở dài. “Anh Heo Heo, anh đúng là không để tâm gì đến em luôn á.”

 

Chu Diệc An còn chưa kịp nói, đã có người khác bước đến. Là Phó Thanh Hứa.

 

Ngay lập tức, anh ta thấy vẻ mặt Tô Trầm Ngư bỗng trở nên nghiêm túc lạ thường: “Anh Heo Heo, anh vừa đến đã gõ cửa phòng em ngay, còn mang theo hoa hồng nữa, dễ bị người ta hiểu lầm lắm. Như vậy không hay đâu.”

 

Chu Diệc An: “…?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/34-2.html.]

“Tiền bối Phó, chào buổi sáng ~~”

 

Chu Diệc An đen mặt nhìn cô nàng vẫy tay ríu rít chào hỏi với người đàn ông kia.

 

“Chào buổi sáng.” Phó Thanh Hứa dừng chân.

 

Tô Trầm Ngư quay lại chỉ vào Chu Diệc An: “Đây là Heo… À nhầm, là tiền bối Chu Diệc An ạ. Hôm nay anh ấy sẽ ghi hình cùng chúng ta.”

 

“Anh Heo Heo, đây là tiền bối Phó Thanh Hứa. Anh ấy rất siêu luôn đó, khui bí mật mấy lần trước bọn em đều phải nhờ anh ấy cả.”

 

“Chào anh.”

 

“Chào cậu.”

 

Hai người bắt tay.

 

Tô Trầm Ngư đứng bên cạnh, cong mắt nhìn hai người đàn ông. Một người thanh tú nhã nhặn cấm dục, một người phong lưu phóng khoáng hoạt bát, đều là mỹ nhân cả. 

 

Đã mắt thật sự.

 

Ngay lúc này, Mẫn Tích Chu đột ngột xuất hiện, tay xách theo một cái bia phi tiêu.

 

Tên chó điên này vừa bước vào, bầu không khí lập tức trở nên sai hẳn.

 

“Tô Trầm Ngư, phi tiêu tôi tìm ra đây rồi, bao giờ cô bắt đầu dạy tôi?” Cậu Mẫn chẳng thèm nhìn Phó Thanh Hứa hay Chu Diệc An lấy một cái, dí thẳng bia phi tiêu đến trước mặt cô.

 

Tô Trầm Ngư có chút hoảng, nhận lấy phi tiêu, gượng cười: “Cậu Mẫn, chúng ta còn phải ghi hình nữa mà…”

 

“Ghi hình thì liên quan gì đến việc cô dạy tôi?” Mẫn Tích Chu cau mày, mất kiên nhẫn. “Trưa hay tối, cô chọn một thời điểm đi!”

 

Tô Trầm Ngư cúi đầu, tỏ vẻ bị bắt ép bất lực đáng thương: “Vậy… trưa đi.”

 

Mẫn Tích Chu buông một câu “Thế còn được.” rồi quay người rời đi.

 

Chu Diệc An định hỏi chuyện gì xảy ra nhưng thấy Phó Thanh Hứa bình thản như đã quá quen, anh ta đành tạm nhịn, chờ xem đến trưa sẽ như thế nào.

 

 

Buổi trưa, sau khi ghi hình xong…

 

Tô Trầm Ngư xin từ chỗ tổ sản xuất bốn bao cát, quăng cả thảy 10kg cho Mẫn Tích Chu: “Cậu Mẫn, buộc vào tay chân anh đi. Chỗ này không có sân thể dục, anh chạy tạm thang bộ vậy.”

 

Mẫn Tích Chu: “?”

 

Những người khác: “???”

 

Tô Trầm Ngư nghiêm túc: “Anh nói muốn học ném phi tiêu mà. Muốn đạt tới trình độ như tôi thì đây là bài huấn luyện cơ bản… Không muốn tập chứ gì? Vậy khỏi.”

 

Sau đó, mọi người chứng kiến Mẫn Tích Chu nhìn chằm chằm mấy bao cát kia với sắc mặt đen như đáy nồi, nhìn một hồi lâu. Cuối cùng… anh ta buộc hết vào tay chân thật, không thèm ăn cơm mà bắt đầu hành trình chạy thang bộ luôn.

 

Ở đại sảnh tầng một, tổ sản xuất bày tiệc trưa cực kỳ phong phú. Các khách mời ngồi ăn uống vui vẻ, vừa ăn vừa tán gẫu, nỗi sợ hãi khi quay hình gần như bị đồ ăn xua tan sạch.

 

Ở một góc khác, Mẫn Tích Chu "thịch thịch thịch" từ tầng một chạy lên tầng bảy, rồi lại "thịch thịch thịch" từ tầng bảy lao xuống tầng một.

 

“Tô Trầm Ngư! Phải chạy bao lâu?!”

 

“Ờm… trước tiên cứ chạy mười vòng đã.”

 

Đến vòng thứ bảy, Mẫn Tích Chu đứng chống tường ở đầu cầu thang, há mồm thở hồng hộc, toàn thân đẫm mồ hôi.

 

Tô Trầm Ngư từ từ đi tới với ly nước ép dưa hấu mát lạnh trên tay, quan tâm hỏi: “Cậu Mẫn, có muốn uống nước không?”

 

Mẫn Tích Chu trừng mắt nhìn cô rồi bất ngờ giật lấy ly nước, uống ừng ực sau đó tiếp tục cắm đầu chạy tiếp.

 

Tô Trầm Ngư cầm cái ly rỗng: “???”

 

Nước ép dưa hấu của bổn cung!!!

 

Bên bàn dài, Chu Diệc An không chút kiêng dè máy quay, gãi cằm lẩm bẩm: “Tên Mẫn Tích Chu này… đầu óc có vấn đề à?”

________________

Lời tác giả: Đúng rồi đó, hơn nữa không nhẹ đâu.

Loading...