NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 33.1

Cập nhật lúc: 2025-03-24 18:49:50
Lượt xem: 47

Nghe nói, hôm đó sau khi kết thúc ghi hình, tổ sản xuất mở một cuộc họp kéo cực kỳ dài, sau đó mỗi khách mời đều được mời vào phòng nói chuyện riêng, trừ Tô Trầm Ngư.

 

Tô Trầm Ngư không hay biết gì, tan làm xong thì đi tìm người đóng vai NPC kẻ g.i.ế.c người và mời anh ta đi ăn.

 

Người này tên Dương Thạc, vừa nghe Tô Trầm Ngư mời ăn cơm là đồng ý không chút do dự liền.

 

Hai NPC ‘ma’ từng bị Tô Trầm Ngư hù và trói thì ghen tị hết sức. Vì sao cô ấy không mời mình, bọn tui cũng ăn hành đến tan nát thể xác và tinh thần cơ mà.

 

Lý do Tô Trầm Ngư mời Dương Thạc ăn cơm rất đơn giản: Dương Thạc tự mình mở một nhà ma. 

 

Nhà ma này vốn cũng từng rất có tiếng trong thành phố, nhưng về sau dần dần vắng khách. Không có khách thì không có doanh thu, không có doanh thu thì không thể cập nhật thêm chủ đề mới, mà một nhà ma không có gì mới mẻ thì sao thu hút khách được đây? Cứ thế rơi vào vòng luẩn quẩn không lối thoát.

 

Rượu vào lời ra, ông chủ to xác của nhà ma bắt đầu khóc.

 

“Chương trình mời tôi đóng vai kẻ g.i.ế.c người, còn bảo nếu đạt hiệu quả tốt thì sẽ thưởng thêm cho một khoản nữa… Giờ khỏi cần nói cũng biết chắc chắn là không có thưởng rồi. Cô Tô lợi hại quá, mấy ngón nghề của tôi từng dọa không biết bao nhiêu người phải khóc thét rồi đấy.”

 

Đến lượt Tô Trầm Ngư thì không những không dọa được mà còn bị cô đánh cho.

 

“Tôi gặp may thôi.” Tô Trầm Ngư an ủi. “Tôi ấy à, càng sợ thì phản ứng lại càng… bất ngờ. Hơn nữa, anh đóng vai sát nhân chứ không phải ma, tôi đâu có sợ lắm.”

 

Chờ Dương Thạc khóc nguôi nguôi, Tô Trầm Ngư rót thêm đầy chén rượu của anh ta: “Nếu nhà ma làm ăn không nổi nữa, anh từng nghĩ tới chuyện bán lại chưa?”

 

“Không được, tuyệt đối không được đâu! Đó là tài sản tổ tiên truyền lại, không thể bán được.” Dương Thạc lắc đầu. “Dù có phải đóng cửa cũng không thể bán.”

 

“Anh đã từng tìm người đầu tư chưa?”

 

Dương Thạc nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, nghĩ thầm: Tư duy của mấy ngôi sao đúng là lý thuyết suông. Nói thì dễ, làm thử đi xem nào? 

 

Anh ta thở dài: “Đâu ra ai coi tiền như rác mà đi đầu tư nhà ma hả cô.”

 

Tô Trầm Ngư: “…”

 

Cô nhìn anh ta, nhấp một ngụm nước trái cây rồi từ tốn nói: “Rất có thể… kẻ coi tiền như rác đó chính là tôi đấy.”

 

Dương Thạc ngơ ngác. 

 

Mãi đầu mới nảy số kịp, anh ta suýt nữa nhảy dựng lên, nói cũng thành lắp bắp: “Cô cô cô cô… cô nói gì cơ?”

 

Tô Trầm Ngư ra hiệu cho anh ta ngồi xuống. Dương Thạc nhìn quanh, thấy có người đang ngoái đầu nhìn về phía này bèn vội vã nhịn cơn hân hoan, ngồi lại xuống ghế. Nhưng cái ghế đó như có bàn chông, ngồi kiểu gì cũng không yên.

 

Anh ta lại hỏi: “Cô Tô, cô không nói đùa chứ? Cô thật sự muốn đầu tư cho tôi á?”

 

“Không không không.” Thấy ánh mắt anh ta tắt ánh sáng hy vọng, Tô Trầm Ngư mỉm cười. “Tôi đầu tư vào nhà ma của anh chứ không phải đầu tư cho anh.”

 

Mặt Dương Thạc đỏ bừng, anh ta vội giải thích: “Tôi tôi tôi… tôi không có ý đó.”

 

Tô Trầm Ngư thực sự muốn đầu tư cho nhà ma của mình á? Anh ta lâng lâng như đang nằm mơ.

 

Một lúc sau Dương Thạc mới dần bình tĩnh lại, dè dặt pha chút nghi ngờ hỏi: “Vì sao?”

 

“Tuy tôi sợ ma nhưng anh cũng biết đấy, cái gì người ta càng sợ hãi thì lại càng tò mò…” Tô Trầm Ngư cười. “Hơn nữa, tôi từng nghe danh nhà ma của anh. Từng đứng top 1 trong bảng xếp hạng các nhà ma thuộc thành phố Dương Thị thì chắc hẳn phải có gì đặc biệt hơn chỗ khác. Nếu phải đóng cửa vì thiếu vốn thì tiếc quá.”

 

Tri kỷ là gì? Đây chứ đâu!

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

 

Dương Thạc cảm động rưng rưng nước mắt.

 

“Cho nên tôi quyết định đầu tư. Một là để thỏa mãn sở thích cá nhân, hai là…” Tô Trầm Ngư đặt cốc nước trái cây xuống. “Tôi muốn tham gia thiết kế chủ đề mới, hơn nữa, tôi muốn trở thành một trong các NPC ma ở đó.”

 

“Hoàn toàn không thành vấn đề!” Dương Thạc không cần nghĩ, gật đầu lia lịa. Chỉ cần cô chịu đầu tư thì đừng nói làm ‘ma’, làm ‘vua’ cũng được tuốt!

 

Tô Trầm Ngư gõ nhẹ mặt bàn: “Ăn xong rồi thì đi thôi, tôi muốn đến nhà ma của anh xem thế nào.”

 

Dương Thạc ngớ ra: “Bây giờ á?”

 

Tô Trầm Ngư nhìn đồng hồ, hơn 9 giờ tối.

 

“Ừ, ngay bây giờ.”

 

Nhà ma của Dương Thạc nằm trong một công viên giải trí, công viên này cũng đã xuống cấp lắm rồi. Khi đến nơi, anh ta tìm gặp bảo vệ xin mở cửa. Bảo vệ nhận ra mặt anh ta, biết anh là ông chủ nhà ma nên mở cửa cho vào ngay.

 

“Lão Dương, nửa đêm nửa hôm còn dẫn một cô gái đến... Định làm gì đấy?” Bảo vệ vừa nói vừa nhìn Dương Thạc với ánh mắt nghi ngờ, sau đó chuyển ánh mắt sang Tô Trầm Ngư, trong lòng hơi lo lắng.

 

Cô gái này... có khi nào bị dụ dỗ không?

 

Dù đã quen biết nhiều năm, biết rõ Dương Thạc là người tử tế nhưng nhỡ đâu nó nhất thời nảy lòng tham vì nhan sắc người ta thì sao?, bảo vệ nghĩ.

 

“Ông già dở hơi nghĩ cái gì trong đầu thế hả? Đây là sếp tôi! Bố đời tương lai đấy!” Dương Thạc ưỡn n.g.ự.c ra chiều đắc ý lắm. Nghĩ ngợi một lát thấy chưa chuẩn, Tô Trầm Ngư là con gái cơ mà, thế là anh ta sửa lời: “À không, mẹ đời.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/33-1.html.]

Bảo vệ nhìn anh ta bằng ánh mắt như thể đang nhìn kẻ ngốc.

 

Tô Trầm Ngư chỉ biết đưa tay đỡ trán ngao ngán.

 

Chào tạm biệt bảo vệ, hai người cùng tiến vào bên trong. Dương Thạc vừa đi vừa lẩm bẩm: “Ban đầu công viên này ăn nên làm ra, người đến chơi đông như trẩy hội nên nhà ma của tôi được thể cũng đắt khách. Nhưng năm ngoái từ sau khi bên phố Đông Phủ khai trương cái khu Thế Giới Thủy Cung Mẫn Hành của tập đoàn nhà họ Mẫn là bên này hẻo người hẳn. Bên đó toàn thiết bị mới toanh, hiện đại, hấp dẫn hơn bên này. Trò gì bên này có, bên đó cũng có, trò bên này không có, bên đó cũng có luôn, so làm sao nổi với người ta, lượng khách cứ thế tụt dốc không phanh.”

 

Tô Trầm Ngư đột nhiên hỏi: “Nếu muốn mua lại cả khu công viên này thì cần bao nhiêu tiền?”

 

Dương Thạc im bặt mãi không hé răng.

 

Anh ta bắt đầu tự hỏi, tại sao mình lại dễ dàng tin chuyện Tô Trầm Ngư muốn đầu tư vào nhà ma của mình như thế, thậm chí còn hào hứng dẫn tới tận đây xem trực tiếp. Bây giờ cô lại nói muốn mua cả công viên…?

 

Cái đầu đang hưng phấn của anh ta như bị xối cả xô nước đá.

 

Chẳng phải quá hoang đường sao?

 

Tô Trầm Ngư là minh tinh thật, nhưng cô mới bao tuổi chứ? Có khi nào đang giỡn chơi mình không?

 

Nhưng nghĩ lại, Tô Trầm Ngư dám theo mình đến tận đây vào giờ này mà không sợ nhỡ đâu mình nổi ý xấu ư? 

 

Cô ấy tin mình như vậy, mình cũng nên tin cô ấy.

 

Dương Thạc hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh rồi lắc đầu: “Không ổn. Tôi quen ông chủ công viên này, ông ấy giống tôi, dù lỗ vốn cũng sẽ không bán công viên đâu.”

 

“Thế cô định đầu tư...”

 

“Thôi để sau hãy tính. Tôi chỉ hỏi vu vơ vậy thôi.” Tô Trầm Ngư cười nhẹ.

 

Dương Thạc cũng không nghĩ ngợi nhiều. Hai người đi thêm mười mấy phút thì đến nơi.

 

Anh ta không nói điêu, nhà ma có hai tầng trên mặt đất và một tầng ngầm, diện tích khá rộng. Có điều tầng ngầm gần như để không vì lấy đâu ra tiền để xây thêm hạng mục dưới đó.

 

Tô Trầm Ngư đi tham quan một vòng, Dương Thạc giải thích gần đây anh ta nhận lời ghi hình cho chương trình nên nhà ma phải đóng cửa. Lý do là hiện tại nhà ma chỉ có mỗi anh là ‘ma’, không có tiền thuê thêm diễn viên nên gì cũng đến tay chủ làm tất.

 

Sau khi tham quan xong, cảm nhận tổng thể của Tô Trầm Ngư là: thê thảm.

 

Dương Thạc thấp thỏm bất an, sợ ‘mẹ đời’ này xem xong chê quá tệ mà không đầu tư nữa.

 

“Cô Tô...”

 

“Ừm, không tệ. Diện tích rộng đấy.” Tô Trầm Ngư gật đầu. “Nhiều cơ quan thiết kế rất khéo.”

 

“Cũng chỉ có mấy cơ quan đó còn tạm coi được...” Dương Thạc gãi đầu cười gượng.

 

Phần lớn các cơ quan trong nhà ma của chương trình đang quay đều do anh ta hỗ trợ thiết kế.

 

“Trước hết cần tuyển thêm vài người. Nhà ma mà không có 'ma thật’ thì còn gọi gì là nhà ma nữa?” Tô Trầm Ngư đổi chủ đề. “Anh có quen hai người từng bị tôi trói và dọa không?”

 

Dương Thạc do dự một chút rồi gật đầu. Hai đứa ấy âm thầm chửi cô không ít đâu.

 

“Họ cũng là nhân viên làm bên nhà ma khác đúng không? Anh có thể nghĩ cách lôi kéo họ về làm nhân viên bên mình.” Tô Trầm Ngư hồi tưởng. “Hai người đó diễn rất đạt.”

 

“Mấy món đồ trong này, còn dùng được thì giữ, không thì đổi cái mới đi. Vài hôm nữa tôi sẽ gửi bản thiết kế, anh cũng có thể góp ý hoặc tự làm thêm bản của mình. Cuối cùng kết hợp lại chọn chủ đề mới cho hấp dẫn.”

 

Dương Thạc càng nghe càng sững sờ. Những điều Tô Trầm Ngư nói hoàn toàn không phải kiểu ý tưởng viển vông, mà là suy nghĩ có logic chặt chẽ, bám sát thực tế. Anh ta không khỏi ngẩn ngơ nhớ lại, trừ cảnh dùng giày đập gục mình hôm nọ, Tô Trầm Ngư chẳng qua chỉ là một cô gái trẻ măng yếu đuối nhát gan hay bị dọa tái mặt mỗi lần có ‘ma’ xuất hiện.

 

Giờ đây cô lại như biến thành một người khác.

 

Chẳng lẽ những phản ứng của cô khi quay show đều là diễn?

 

Tuy nhiên, điều đó không còn quan trọng nữa. Ngoài kia Tô Trầm Ngư là ai không cần biết, với Dương Thạc, cô chỉ có một thân phận: ‘mẹ đời’ chuẩn bị rót vốn đầu tư cho mình.

 

Tóm lại, nếu muốn thực hiện được những điều cô nói, đầu tiên là tiền đâu.

 

Dương Thạc ngước mắt nhìn Tô Trầm Ngư đầy mong đợi.

 

“Chuyện tiền nong anh không cần lo. Mai tôi chuyển cho anh.”

 

Dĩ nhiên Tô Trầm Ngư không định dùng số tiền mình cực khổ vất vả quay show để đầu tư vào nhà ma.

 

Trở về khách sạn, cô mở WeChat, tìm tài khoản của Tô Thương Vinh, không chút do dự gọi video.

 

Từ sau khi lật bài ngửa với vợ, phần lớn thời gian Tô Thương Vinh đều ở bên tình nhân bé nhỏ Tần Hân không thèm về nhà nữa. Sau đó Tô Thiên Ngữ đến tìm, hai người nói chuyện rất lâu. Tô Thương Vinh yêu thương cô con gái nuôi này thật sự nên khi thấy bình rượu mơ đứng về phía bà Tô ông ta mới khó chịu. Được Tô Thiên Ngữ khuyên nhủ hết lời, ông ta dần dần bắt đầu về lại nhà. Bà Tô cũng nghe Tô Thiên Ngữ đề nghị mà xuống nước tạm thời chấp nhận sự tồn tại của Tần Hân với điều kiện sinh xong nhận con chứ không nhận mẹ; không thì bà ta sẽ làm um lên cho cả thiên hạ cười thối mũi.

 

Tô Thương Vinh cuối cùng cũng thỏa hiệp.

 

Nói đơn giản, trước mắt có vẻ Tần Hân chuẩn bị thua rồi.

 

 

Loading...