NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 32.2
Cập nhật lúc: 2025-03-24 18:49:11
Lượt xem: 46
Tên sát nhân: “???”
Mình là ai, mình đang ở đâu, mình định làm gì? Hai món vũ khí của mình đều bị cướp mất rồi đấy trời ạ!
Tổ sản xuất chứng kiến cảnh đó thì gần đứng ngồi không yên.
“Sao tôi cứ có cảm giác là anh Phó bị Tô Trầm Ngư ‘dạy hư’ vậy trời?!”
“Giờ phải làm sao đây?!”
Tô Trầm Ngư thấy hết hành động lúc nãy của Phó Thanh Hứa, mắt cô sáng lấp lánh: “Tiền bối Phó, lúc nãy anh ngầu ghê luôn đó! Anh biết võ ạ?”
“Trước đây có đóng vài phim võ thuật nên học qua chút ít.” Phó Thanh Hứa cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành thế này nhưng không thể phủ nhận, chơi kiểu này rõ ràng vui hơn tìm kiếm bí mật kiểu truyền thống nhiều. “Đưa búa tôi cầm cho, nặng lắm.”
“Dạ.”
Phó Thanh Hứa đưa đao cho Tô Trầm Ngư và nhận lấy búa.
Hai người liếc nhau, ăn ý dừng bước lại.
“Nếu vũ khí đều nằm trong tay mình cả rồi, thì chúng ta... cần gì phải chạy?” Phó Thanh Hứa đẩy gọng kính, cười nhìn cô.
Tên sát nhân vừa qua cơn ngơ ngác, hắn nhận được mệnh lệnh đuổi theo giành lại vũ khí. Nãy hắn sơ ý nên mới bị cướp mất thôi…
Người đóng vai sát nhân này cao gần 1m9, vóc dáng cao lớn ấy tạo cảm giác áp lực tâm lý cho khách mời, khiến ai thấy cũng phải run sợ.
Kế tiếp, tổ sản xuất chứng kiến…
Tô Trầm Ngư và Phó Thanh Hứa bắt tay hợp tác, bắt đầu xách vũ khí... đuổi ngược lại tên sát nhân.
Tên sát nhân: “…” Giờ mình nên chạy hay không chạy?!
Tạ Vân Điềm xui xẻo vô cùng vì phải chạy trốn cùng Mẫn Tích Chu. Chị ta thật sự không muốn giao tiếp với kẻ mưa nắng thất thường như này, không hiểu sao Tô Trầm Ngư lại đối phó Mẫn Tích Chu dễ dàng được vậy.
Mẫn Tích Chu cũng chẳng có gì để nói với Tạ Vân Điềm. Từ lúc gặp Tô Trầm Ngư, rõ ràng cô không phải gu của hắn nhưng những cô gái khác tự nhiên chẳng còn hấp dẫn gì nữa một cách khó hiểu.
“Rõ ràng lúc nãy đã dụ tên sát nhân đi về phía Tô Trầm Ngư rồi mà, sao mãi không thấy động tĩnh gì nhỉ?” Mẫn Tích Chu cau mày, đợi hoài chưa đợi được tiếng la hét.
Tạ Vân Điềm giữ im lặng.
Tiếng bước chân gấp gáp vang lên, mơ hồ còn nghe thấy tiếng Tô Trầm Ngư, Mẫn Tích Chu phấn khởi hẳn. Anh ta ghé mắt nhìn ra ngoài qua khe cửa.
Tuy nhiên, cảnh tượng Tô Trầm Ngư bị đuổi g.i.ế.c mà anh ta tưởng tượng không hề xảy ra.
Tên sát nhân đang bị đuổi! Mà người đuổi... chính là Tô Trầm Ngư!
Chuyện gì thế này?!
Trong cơn kinh hãi, Mẫn Tích Chu mở to cửa. Tên sát nhân thấy cửa mở thì nhảy vào không chút nghĩ ngợi, hai người gượng gạo đối mặt, dấu chấm hỏi bay đầy đầu.
Lúc này, ánh sáng lạnh hắt vào mắt Mẫn Tích Chu, anh ta giơ tay che mặt theo phản xạ, nghe giọng nói mềm mại quen thuộc của Tô Trầm Ngư vang lên: “Không được nhúc nhích! Giơ tay lên!”
Tô Trầm Ngư dùng thanh đao lớn chỉ vào kẻ g.i.ế.c người, phía sau cô là Phó Thanh Hứa cầm búa lăm le chờ đợi. hắn lập tức rất biết điều mà giơ tay đầu hàng.
Tô Trầm Ngư giờ mới quay đầu sang, nhìn Mẫn Tích Chu cười mắt cong cong: “Cậu Mẫn, tôi không bảo anh mà, không cần giơ tay đâu nha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/32-2.html.]
Có cô nhắc, Mẫn Tích Chu mới phát hiện mình thế mà lại đang... giơ tay giống y như kẻ phản diện kia.
Mẫn Tích Chu: “???”
Sợ nhất là không khí bỗng chốc im bặt.
Giây tiếp theo, Mẫn Tích Chu bình thản hạ tay xuống. Lại là một trong số các ưu điểm hiếm có của Mẫn chó điên: mặt dày. Chỉ cần anh ta không xấu hổ, thì xấu hổ là phần của người khác.
Anh ta nhanh chóng bắt nhịp, nghiêng mắt nhìn sang Tô Trầm Ngư và hỏi: “Muốn kiếm dây trói hắn không?”
Tạ Vân Điềm chui ra từ một phía khác, trong tay là một đoạn dây. Chị ta lặng lẽ đưa cho Tô Trầm Ngư.
Cô nhận lấy, ném thanh đao cho Mẫn Tích Chu, anh ta suýt thì không đỡ được.
Tên sát nhân lập tức nhớ đến kết cục của mấy đồng nghiệp bị Tô Trầm Ngư gô cổ trước đó, hắn vội vàng vặn người bỏ chạy. Cứ cho là khách mời có vũ khí uy h.i.ế.p hắn đi, chẳng lẽ họ còn dám ra tay thật chắc?, hắn nghĩ.
Quả nhiên, Phó Thanh Hứa đứng chắn phía ngoài hơi do dự. Kẻ g.i.ế.c người nhân cơ hội phá vòng vây lao ra.
Nói thì chậm mà xảy ra thì chỉ trong chớp nhoáng, mọi người thấy Tô Trầm Ngư chạy ra theo. Cô tiện đà cúi người, tháo giày, ném thẳng vào khoeo chân hắn…
Cảnh tượng khiến người ta há hốc miệng xuất hiện: chiếc giày như có mắt, trúng phóc ngay khoeo chân tên sát nhân khiến hắn ngã sóng soài. Khăn trùm đầu bay văng mất, lộ ra khuôn mặt mờ mịt ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Tô Trầm Ngư rảo bước xông lên, dùng dây trói nghiến hai tay hắn ra sau lưng bằng kiểu thắt nút càng giãy càng siết chặt.
Xa xa, Chu Vấn Sâm và Lưu Huống nghe động tĩnh chạy đến bên này. Họ trố mắt nhìn toàn bộ thao tác của Tô Trầm Ngư.
Nhất là Lưu Huống, anh ta bị truy sát đầu tiên, hầu hết các tiếng hét trong tập hôm nay đều đến do anh ta cống hiến cả.
Đệch!
Cô nhóc mà anh ta vẫn nghĩ là đơn thuần yếu đuối... chỉ dùng một chiếc giày... quật… quật ngã tên sát nhân cao to sừng sững như quả núi kia á?!
Tô Trầm Ngư phủi tay, trước mấy gương mặt đủ loại hình thái nhưng cùng chung một biểu cảm đần cả người, cô nhón chân nhặt giày về, vừa xỏ vào vừa dè dặt áy náy lên tiếng: “Sáng giờ chúng ta bị tên này đuổi mệt quá, làm vậy chắc không quá đáng lắm đâu nhỉ?”
Mọi người: “…”
Đây là vấn đề cần chú ý ư?!
_____________
Lời tác giả:
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Nhật ký của Hoàng hậu nương nương:
Ngày X tháng Y năm Z,
Hôm nay khi quay gameshow, bổn cung hình như giành được không ít thiện cảm từ Phó mỹ nhân.
Chỉ là, hành động cuối cùng của bổn cung không được thục nữ cho lắm, mong đừng làm Phó mỹ nhân sợ.
……
Điều tâm đắc: Giày ở hiện đại có chất lượng tốt ghê nha ~