NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 32.1
Cập nhật lúc: 2025-03-24 18:49:00
Lượt xem: 45
Một lát sau, Mẫn Tích Chu thu lại biểu cảm như sắp nổi giông bão, còn tiện thể quay sang cười cảm ơn với Tạ Vân Điềm vừa nhường chỗ sau đó ngồi xuống cạnh Tô Trầm Ngư và bắt đầu ăn sáng như chưa từng xảy ra điều gì bất thường.
Tô Trầm Ngư ngoan ngoãn tiếp tục ăn bánh bao nhân trứng sữa của mình, thỉnh thoảng uống một ngụm sữa, ngon miệng vô cùng.
Còn Lưu Huống... Lưu Huống thì trợn trừng mắt nhìn tô mì trước mặt, sống lưng lạnh toát, cảm giác buồn nôn trỗi dậy khắp người đến mức anh ta chỉ muốn đổ cả tô mì này thẳng xuống đầu Mẫn Tích Chu.
Anh ta thế nào cũng không ngờ nổi… đối tượng Mẫn Tích Chu nhắm đến không phải là Tô Trầm Ngư, mà là... mình!
—— Lưu Huống hoàn toàn tin lời Tô Trầm Ngư không chút do dự.
Thế là trong đầu anh ta lập tức tự tìm và liệt kê ra một đống bằng chứng, ví dụ như hôm qua lúc ghi hình anh ta nhiều lần cảm giác được Mẫn Tích Chu cứ nhìn mình với ánh mắt là lạ. Khi đó còn thấy khó hiểu chứ bây giờ thì lại hợp lý quá rồi. Thêm vụ ban nãy Mẫn Tích Chu nổi đóa muốn xông vào đánh mình, rất có thể chỉ là để gây chú ý với mình.
Mẹ nó chứ! Đi quay game show thôi mà cũng gặp phải một tên biến thái, mong là đừng để Mẫn Tích Chu đụng trúng lúc mình bị tách riêng khỏi tập thể!
Ba ngày tiếp theo, Mẫn Tích Chu cư xử cực kỳ đàng hoàng, lúc cần hợp tác thì hợp tác nghiêm chỉnh, lúc cần tuân thủ quy tắc thì tuân thủ rất đầy đủ. Các thành viên hay hẹn nhau đi ăn tối sau giờ quay. Như được câu nói kia của Tô Trầm Ngư khai sáng, Mẫn Tích Chu lần nào cũng chủ động hỏi Lưu Huống đi cùng không... mà Lưu Huống thì chê ra mặt, thẳng thừng từ chối, cho nên đi ăn luôn thiếu anh ta.
Tổ chương trình rất mặt dày mày dạn biết cách tận dụng cơ hội. Phát hiện Mẫn Tích Chu chẳng mảy may bận tâm chuyện Tô Trầm Ngư để lộ ra ‘đam mê khó nói’ của mình trong khi Lưu Huống lại có vẻ cực kỳ dị ứng...
Họ: Không thành vấn đề, chỉ cần chương trình lên sóng, khán giả thích là được!
Thế là trong các phần sau, tổ sản xuất cứ cố ý sắp xếp Mẫn Tích Chu và Lưu Huống chung một đội, tương tác bùng nổ như thuốc s.ú.n.g của hai người liên tục tạo drama điểm nhấn hút view!
…
“Tiền bối Phó, chúng ta trốn ở đây… có an toàn không ạ?”
Sau khi hoàn thành xong hai chủ đề đầu tiên, đến chủ đề thứ ba, rốt cuộc Tô Trầm Ngư cũng có cơ hội được ở riêng với Phó Thanh Hứa.
Chủ đề lần này khá đơn giản: các khách mời vô tình bước nhầm vào ngôi nhà của sát thủ chuyên g.i.ế.c người phanh thây rồi bị hắn truy sát, họ hoảng loạn tìm đường thoát thân, phải trốn cho kỹ nếu không chẳng may bị phát hiện thì sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo uổng mạng trong tay hắn.
“Tạm thời an toàn.” Phó Thanh Hứa đáp. “Kẻ g.i.ế.c người đang đuổi theo đám Lưu Huống bên kia.”
“Vậy tiếp theo chúng ta làm gì đây?”
Phó Thanh Hứa đi đi lại lại trong phòng, thỉnh thoảng đẩy kính mắt, hoàn toàn nhập tâm vào kịch bản trò chơi. Anh hỏi: “Cô bố cục của căn phòng này giống cái gì?”
Không nhận được câu trả lời, anh quay đầu lại và phát hiện Tô Trầm Ngư không đứng yên tại chỗ mà đang tìm kiếm thứ gì đó.
“Tiền bối Phó, em đang tìm xem có vũ khí không. Nhỡ đâu lát nữa chúng ta đối mặt với kẻ g.i.ế.c người thì còn có cái để chống trả, ít nhất cũng tăng xác suất thoát thân lên chút.” Nói xong, cô mới trả lời câu hỏi ban nãy. “Em thấy căn phòng này giống kiểu phòng cất chứa đồ sưu tầm, có rất nhiều tủ: tủ kia toàn là búp bê vải, tủ này thì độc con rối… còn có cái tủ đó chứa đủ kiểu chai lọ hũ bình kỳ quái.”
“Theo logic phim kinh dị, em thấy mấy trong con búp bê vải này kiểu gì cũng có mấy thứ đáng sợ được giấu... Biết đâu kẻ g.i.ế.c người thích nhét... của mỗi nạn nhân vào đây…”
Lời còn chưa dứt, căn phòng yên ắng bỗng vang lên một tiếng “rắc” lạ kỳ như thể có thứ gì đó xoay chuyển.
Phó Thanh Hứa nhìn cô. Nếu không phải nghe ra sự căng thẳng và sợ hãi thật sự trong giọng Tô Trầm Ngư thì anh đã nghi ngờ cô chính là nhân vật nằm vùng mà chương trình cài vào để hù dọa người khác. Hoàn cảnh vốn không đáng sợ lắm, qua miệng cô phân tích một hồi là như phủ lên một lớp âm u không rõ nguồn gốc liền.
Đây là hội chứng thường gặp của những người hay xem phim kinh dị: không sợ tình tiết của phim mà là bị đồng bọn hù cho hết hồn.
Tô Trầm Ngư phóng vèo tới cạnh anh: “Tiền bối Phó, sao em cứ cảm giác hình như con rối trong tủ kia vừa mới động đậy thì phải.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/32-1.html.]
“Không phải hình như…” Phó Thanh Hứa đáp. “Đúng là nó vừa xoay thật.”
Vừa nói, anh vừa bước đến mở cửa tủ kính, không hề do dự mà xoay đầu con rối về vị trí ban đầu.
“Tiền bối không thấy sợ chút nào ạ?” Tô Trầm Ngư tò mò hỏi. Quay liên tục đến kỳ thứ ba rồi, cô phát hiện Phó Thanh Hứa là người duy nhất ngoài cô chưa từng bị dọa. Hoặc có thể anh có nhưng không hề để lộ ra mặt.
Cô không thể không thừa nhận, tổ sản xuất chương trình đã đầu tư rất nhiều tâm huyết vào thiết kế bối cảnh, gần như tái hiện lại chân thực 100% các cảnh tượng kinh dị trong phim. Đa phần khách mời đều “nhập vai” rất nhanh, ngay cả Tô Trầm Ngư đôi lúc cũng bị cuốn theo.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
Dĩ nhiên, cô không sợ không phải là vì NPC diễn dở quá. Họ diễn rất có hồn, không thì cũng không dọa các khách mời kia kêu la oai oái được…
Vấn đề là, cho dù những chuyện này thật sự xảy ra, cô cũng không còn thấy sợ nữa.
“Bình thường, vẫn nằm trong giới hạn tôi chịu được.” Phó Thanh Hứa nhìn chằm chằm cái đầu con rối một lúc, xác nhận bên trong không có người thật đang núp rồi mới thu ánh mắt về, thuận miệng hỏi: “Còn cô? Sợ lắm à?”
Tô Trầm Ngư gật đầu không chút do dự: “Vâng vâng vâng.”
Phó Thanh Hứa quay sang nhìn cô, cong môi cười nhẹ, trong mắt lại lộ ra vài phần nghiền ngẫm.
Tô Trầm Ngư: “…”
Nụ cười đó, cười đến mức làm tim cô rung động.
Ngoài hành lang vọng đến tiếng bước chân nặng nề, kèm theo âm thanh chói tai của cây búa bị kéo lê trên mặt đất. Cuối cùng, tiếng bước chân dừng ngay trước cửa phòng.
Trong phòng chỉ có vài cái tủ trưng bày kê sát nhau, hai người họ chỉ có thể núp tạm bên cạnh tủ, kẻ g.i.ế.c người kia mà xông vào, chỉ cần đảo mắt một vòng là có thể phát hiện ra ngay.
“Em khóa cửa rồi.” Tô Trầm Ngư nói nhỏ.
Phó Thanh Hứa lắc đầu: “Khóa lại khác gì nói cho hắn biết trong phòng có người. Hắn có vũ khí, chắc chắn sẽ phá cửa xông vào.”
Quả nhiên, tên sát nhân bắt đầu dùng búa đập cửa. Ngoài cây búa, hắn còn mang theo một thanh đao to. Cánh cửa gỗ dưới sự tấn công cuồng nộ bị đập thủng một lỗ lớn.
Tên sát nhân đội mũ trùm làm bằng da người kéo tấm thân vấy m.á.u lại gần hơn, hắn thả cây búa xuống, thò cánh tay qua lỗ thủng định mở cửa.
Phó Thanh Hứa còn đang tính toán bước tiếp theo nên làm gì thì bên cạnh chợt có bóng người lóe lên. Hắn thấy Tô Trầm Ngư mở tủ trưng bày hình nộm, cầm cái đầu người vừa rồi hắn mới chỉnh lại, chạy thẳng đến cửa, quật mạnh vào cánh tay kia.
“Áaaa—!”
Tên sát nhân hét lên thảm thiết, rụt tay về.
Tô Trầm Ngư lập tức kéo cửa: “Tiền bối Phó, đừng ngẩn ra nữa, chạy mau!”
Phó Thanh Hứa lấy lại tinh thần, lao ra khỏi phòng. Anh trơ mắt nhìn Tô Trầm Ngư cuỗm luôn cây búa mà tên sát nhân vừa thả ra, chạy vèo lên trước.
Kẻ g.i.ế.c người sững sờ, ngơ ngác cầm đao nhìn theo. Phó Thanh Hứa nhìn cô gái ôm búa lớn đằng xa rồi lại nhìn phản diện xách đao trước mặt…
“Xin lỗi.” Nói xong, anh đá một cú chớp nhoáng. Tay mở cửa của tên sát nhân còn đang đau, giờ đến cái tay cầm đao cũng ăn đòn nốt. Hắn đau quá đành phải buông tay. Phó Thanh Hứa lập tức bắt gọn vũ khí rồi đuổi theo Tô Trầm Ngư.