NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 31.2
Cập nhật lúc: 2025-03-24 11:32:44
Lượt xem: 59
Tô Trầm Ngư luôn chú ý đến những chi tiết khó lường, cô khẽ ngẩng cằm: "Chẳng lẽ trước giờ em không xinh à?"
"Trước cũng rất xinh, nhưng hôm nay có nhiều hơn chút..." Đào Đào vội vàng bổ sung. "…vui vẻ!"
Khóe miệng Tô Trầm Ngư giật giật. Đây là cách miêu tả quỷ gì đây? Có ngày nào mà bổn cung không vui vẻ?
Khi gặp Mẫn Tích Chu, tâm trạng Tô Trầm Ngư càng tốt hơn nữa.
— Chương trình tổ chức bữa sáng tập thể cho các khách mời ăn cùng nhau.
Mẫn Tích Chu trông có vẻ chơi bời quá độ… à nhầm, ngủ chưa đủ giấc, khuôn mặt hốc hác tiều tụy, dưới mắt còn có hai quầng thâm xanh đen đậm đà. Cả người anh ta tỏa ra mùi nguy hiểm muốn sống chớ có lại gần.
"Cậu Mẫn, nghe nói tối qua cậu say rượu chạy vào phòng Trầm Ngư làm loạn, khiến Trầm Ngư sợ hết hồn à..." Người nói là Lưu Huống. Anh ta làm lơ vẻ mặt khó coi của Mẫn Tích Chu, cố tình nhắc đến chuyện không hay với giọng điệu đùa cợt. "May mà Trầm Ngư dễ tính, không so đo với cậu đấy."
Biết rõ thân phận của Mẫn Tích Chu, Chu Vấn Sâm và Tạ Vân Điềm nhìn Lưu Huống với ánh mắt như nhìn đồ đần.
Phó Thanh Hứa không biết thân phận của Mẫn Tích Chu nhưng đã đoán chắc 8-90% rằng đây là một cậu ấm cơ to đi trải nghiệm cuộc sống đời thường. Anh thong thả bóc vỏ trứng như thể không nghe thấy gì.
Tối qua, Lưu Huống về khách sạn đã là gần hai giờ sáng. Thấy tin nhắn trong nhóm, anh ta hối hận mãi. Nếu biết trước Tô Trầm Ngư định ra ngoài ăn thịt nướng thì anh ta đã không đi bar quẩy mà sang tìm cô rồi. Cơ hội xúc tiến quan hệ tốt như thế mà vụt mất.
Đến lúc thấy ảnh Mẫn Tích Chu ngốc nghếch nhét đầu vào thùng rác, anh ta lập tức cảm thấy sung sướng. Đều là đàn ông với nhau cả, giả vờ gõ nhầm phòng gì chứ, Mẫn Tích Chu e là cũng giống anh ta, muốn tán tỉnh Tô Trầm Ngư đây mà. Thì mặt Tô Trầm Ngư cỡ đó, cưa đổ chắc chắn không thiệt thòi. Chắc thế nên anh ta mới nhân dịp ‘say’ chạy vào phòng Tô Trầm Ngư tính tòm tem. Ai dè Tô Trầm Ngư ngây thơ hoàn toàn không chấp nhận ý đồ của hắn. Nói không chừng là thằng nhãi này muốn cưỡng ép Tô Trầm Ngư song cuối cùng lại bị cô đánh ngất.
Có video khiêu chiến thử thách độ cao cực hạn và thao tác trói ‘ma’ nhanh nhẹn làm chứng, anh ta có lý do tin rằng Tô Trầm Ngư có thể đánh ngất Mẫn Tích Chu đang say xỉn mất cảnh giác.
… Không thể không nói, mặc dù xuất phát điểm của Lưu Huống sai, nhưng kết quả anh ta đoán vu vơ lại trúng phóc.
Với suy đoán như vậy, khi gặp Mẫn Tích Chu, Lưu Huống đương nhiên không vui. Anh ta đã coi Tô Trầm Ngư là mục tiêu nắm chắc trong tay thế mà giờ đây một kẻ vô danh mới chân ướt chân ráo vào giới như Mẫn Tích Chu cũng dám tranh giành.
"Cậu Mẫn này, về sau vẫn nên uống ít rượu thôi, có tý men vào dễ hỏng việc lắm." Lưu Huống cười, vỗ vỗ vai Mẫn Tích Chu rồi cố tình kéo ghế trống bên phải Tô Trầm Ngư ra ngồi xuống. "Trầm Ngư, em ăn gì đấy?"
"Bánh bao nhân trứng sữa ạ."
Lưu Huống nhìn vào đôi mắt lấp lánh như đang cảm kích của Tô Trầm Ngư, tự cảm thấy hình tượng bản thân trong lòng cô đã cao lớn hơn nhiều do đứng ra nói chuyện giúp cô. Anh ta hơi nghiêng mặt để khiến góc nhìn của mình trông đẹp trai hơn: "Chỉ có mấy cô gái nhỏ bọn em mới thích nhân trứng sữa..."
Câu nói còn chưa dứt, Mẫn Tích Chu đột nhiên đập mạnh tay xuống bàn bên cạnh, giọng u ám như một con thú dữ sắp sửa vùng ra thoát khỏi cũi: "Mày là cái thá gì mà dám dạy đời tao?"
Không khí lập tức trở nên ngưng trệ.
“Cậu nói gì?” Lưu Huống nghi ngờ mình nghe nhầm, một người mới lại dám nói chuyện với mình bằng giọng điệu như vậy ư?
Chu Vấn Sâm lập tức nhận ra có điều không ổn, vội vàng đứng dậy đi qua hòa giải: “Cậu Mẫn, Lưu Huống, sáng sớm hai người đừng luyện đối thoại tình huống ở đây, để dành lát nữa dọa đám ‘ma’ hôm nay một phen.”
Lưu Huống tỉnh táo lại ngay, nhớ ra hiện giờ xung quanh còn có nhiều máy quay. Anh ta hít sâu một hơi kiềm chế cơn giận, thu hồi ánh mắt và không nói gì thêm.
Chu Vấn Sâm thở phào nhẹ nhõm, may mà Lưu Huống không ngu lắm, giờ chỉ cần trấn an cậu Mẫn nữa là được. Anh ta định kéo cậu Mẫn về chỗ mình nhưng không kéo được.
“…”
Cậu Mẫn thẳng tay hất Chu Vấn Sâm ra, siết chặt nắm đấm. Chu Vấn Sâm thầm than không ổn rồi, đánh nhau thật thì chương trình này còn quay kiểu gì nữa!
Tuy nhiên nắm tay của cậu Mẫn không vung ra, anh ta đi thẳng đến bên trái Tô Trầm Ngư. Tạ Vân Điềm đang ngồi vị trí này, thấy anh ta đến một cái là lập tức đứng dậy nhường chỗ ngay.
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/31-2.html.]
“Đêm qua, tôi thật sự say rượu xông vào phòng cô à?” Mẫn Tích Chu cúi người, một tay chống mặt bàn, cả cơ thể gần như che phủ Tô Trầm Ngư, ánh mắt điên cuồng của anh ta lạnh lẽo khóa chặt cô.
Từ lúc tỉnh, anh ta rõ ràng nhận thức được tối qua mình đã say.
Ký ức của anh ta sau khi rời nhà cô hai về khách sạn chỉ có độc mỗi hai chữ say rượu, ngoài ra không còn gì khác.
Uống rượu lúc nào?
Không biết.
Đi tìm Tô Trầm Ngư lúc nào?
Cũng không biết luôn.
Khi thấy bức ảnh Tô Trầm Ngư gửi trong nhóm chat, phản ứng đầu tiên của anh ta là… Mẹ khiếp, đây đúng là việc mình có thể làm ra được thật.
Nghe bạn bè nói trước đây khi anh ta say, nếu không có họ ngăn cản thì anh có thể uống cả nước trong bồn cầu.
Nhưng tất cả đều dựa trên tiền đề là anh có chút ấn tượng về những việc đó. Còn mọi chuyện xảy ra tối qua, ngoài suy nghĩ mình đã say thì anh ta không có ký ức nào khác, như thể bị hai chữ ‘say rượu’ rửa não vậy.
Mẫn Tích Chu vừa chắc chắn vô cùng rằng tối qua mình đã say, vừa cảm thấy chuyện này thật sự nực cười lạ thường, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, như sắp bị tâm thần phân liệt đến nơi.
“Đúng vậy đó, lúc anh gõ cửa hoàn toàn không trông ra là đã say rượu.” Tô Trầm Ngư sợ sệt đáp: “Tôi mở cửa, anh cứ thế xông thẳng vào, tôi không cản được… sau đó anh bắt đầu nhảy nhót trong phòng, còn nói trong thùng rác có bảo bối, nhất định phải ôm thùng rác đội lên đầu ra sức chui vào tìm bảo bối…”
“Lần đầu tiên tôi gặp tình huống như vậy, chỉ đành chụp ảnh gửi lên nhóm nhờ các tiền bối giúp đỡ.”
“Không đúng.” Mẫn Tích Chu sờ đầu rồi dừng lại ở sau gáy. “Ngoài đỉnh đầu đau thì gáy tôi cũng rất đau.”
Tô Trầm Ngư nói: “Chắc là anh đội thùng rác lên đầu, rồi lắc mạnh quá nên bị trật cổ chăng?”
Ánh mắt cô chân thành và trong sáng, tuyệt đối không có biểu hiện như là đang nói dối.
Mẫn Tích Chu: “Ngoài những điều này, không còn gì khác sao?”
“Tôi sẽ nói riêng với anh sau, ở đây nhiều người thế này…”
Mẫn Tích Chu chăm chú nhìn cô không rời, thản nhiên nói: “Nói.”
Tô Trầm Ngư nhỏ giọng lắp bắp với giọng điệu do dự: “Anh còn nói… anh thích… nam hơn nữ… ờ… trong số các khách mời nam thì… anh Huống có thân hình… ngon nghẻ nhất…”
Lưu Huống: “???”
Lưu Huống: “!!!”
Mọi người nhìn Mẫn Tích Chu rồi lại nhìn Lưu Huống, sự im lặng kỳ quái lan tỏa.
Trong phòng, lặng ngắt như tờ.
__________________
Lời tác giả:
Mẫn chó điên: “…” Đừng hỏi, hỏi thì đáp án chính là hối hận.