NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 30.2

Cập nhật lúc: 2025-03-16 14:20:25
Lượt xem: 78

Về đến phòng, Tạ Vân Điềm phải yêu cầu trợ lý Ami ở lại cùng mình một lúc lâu, đến khi cảm thấy khá hơn mới cho Ami rời đi. Sau đó, chị ta nhận một cuộc gọi từ đạo diễn Trương. Vừa nghe cái giọng của gã, chị ta đã thấy buồn nôn.

  

Nhưng… có buồn nôn đến đâu cũng không thể làm gì khác được.

  

Chị ta muốn đứng vững trong ngành giải trí này.

  

Ngẩn người nhìn trần nhà, không nhịn được lại nhớ đến Tô Trầm Ngư, Tạ Vân Điềm cong môi cười chua chát. Ghen tị với Tô Trầm Ngư thật đấy.

  

Điện thoại rung lên, nhóm Sáu Tráng Sĩ Tìm Ma có tin nhắn mới.

  

[Cá Nhỏ Nuốt Cá Lớn: Các tiền bối ơi, mọi người không đói ạ?]

  

[Cá Nhỏ Nuốt Cá Lớn: [Hình ảnh][Hình ảnh]]

 

Tạ Vân Điềm: "..." 

 

Cả ngày chị ta ‘ăn’ no sợ hãi, ngâm mình một lúc thấy sợ hãi cũng tan bớt bớt rồi, cơn đói bắt đầu kéo đến. Giờ còn xem mấy ảnh này... mẹ nó chứ ai mà chịu nổi! 

 

*  

 

Phó Thanh Hứa ngồi trước bàn, cầm bút vẽ ra một sơ đồ quan hệ giữa các nhân vật trong câu chuyện 'Ai đã lấy mất váy đỏ của tôi?' và tổng kết sắp xếp tất cả các manh mối thu được trong ngày ra giấy.  

 

Giống Tô Trầm Ngư, thấy những người khác không có ý định ăn uống gì, anh cũng đành từ chối theo. Về phòng, ngại phiền nên chỉ gọi lễ tân chuẩn bị giúp ít thức ăn lót dạ cho qua bữa.

  

Đọc được tin nhắn Tô Trầm Ngư gửi trong nhóm, anh bất chợt nhớ lại hai hành động nổi bật của cô trong ngày hôm nay.  

 

Phó Thanh Hứa đẩy gọng kính, đánh một dấu chấm hỏi trên mảnh giấy phân tích tính cách của Tô Trầm Ngư.

  

Trải qua tiếp xúc lúc ghi hình, Phó Thanh Hứa đã có cái nhìn sơ bộ về tính cách và đặc điểm của các khách mời, chỉ riêng Tô Trầm Ngư là chưa. Không phải ý nói tính cô thay đổi thất thường, mà là anh vẫn còn rất mơ hồ về cô.

  

Giống như một nhà toán học gặp phải một đề bài cực kỳ khó, anh hào hứng muốn tìm ra đáp án, tốn bao nhiêu thời gian cũng không sao, miễn là có thể giải quyết được bài toán này.  

 

Phó Thanh Hứa nghĩ một lát rồi trở thành người đầu tiên trả lời tin nhắn trong nhóm chat. Anh tiện tay sửa luôn biệt danh của mình trong nhóm: 

 

[Phó Thanh Hứa: Địa điểm.]  

 

[Cá Nhỏ Nuốt Cá Lớn: !!!]  

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

[Cá Nhỏ Nuốt Cá Lớn: Tiền bối Phó muốn đến ạ?]

  

[Phó Thanh Hứa: ... Đói.]  

 

Tô Trầm Ngư gửi vị trí trong tích tắc.  

 

Chu Vấn Sâm tham gia chat:

  

[Chu Vấn Sâm: Anh cũng đến, lâu lắm rồi không ăn xiên nướng. @Cá Nhỏ Nuốt Cá Lớn, tay nghề chụp ảnh ngon nghẻ đấy, không ăn thì thật xin lỗi với tấm thân già nua sợ toát mồ hôi hôm nay.]

  

[Cá Nhỏ Nuốt Cá Lớn: Oa oa oa, em hạnh phúc quá QAQ. Các tiền bối đến nhanh đi, em đợi ạ.]

  

Phó Thanh Hứa chạm mặt Chu Vấn Sâm trong thang máy, khi họ vừa ra khỏi thang máy thì một cái thang máy khác cũng mở ra, và Tạ Vân Điềm đội mũ lưỡi trai xuất hiện.

  

Tạ Vân Điềm: "..."

 

*

 

Lưu Huống hôm nay sợ quá mức cho phép. Trong khoảng thời gian mọi người không thấy anh ta, Lưu Huống đã trải qua tình huống tương tự như khi Mẫn Tích Chu bị nhốt trong nhà vệ sinh. Nghỉ quay, anh ta đã yêu cầu quản lý tìm cho mình một quán bar để thư giãn.

  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/30-2.html.]

Tay quản lý rất bất đắc dĩ làm theo vì biết nếu mình không cho thì Lưu Huống vẫn sẽ tìm cơ hội chuồn ra ngoài thôi. Đến lúc nhỡ gặp rắc rối gì thì công ty lại phải gánh hậu quả. Năm nay công ty đang tập trung nâng đỡ Lưu Huống, thêm cái mặt tiền dễ nhìn nên quản lý đặt cả ngôi sao hy vọng vào anh ta. Trừ việc đời sống cá nhân hơi hỗn loạn thì nhìn chung anh ta khá nghe lời và dễ kiểm soát.

  

Vì vậy, lúc này Lưu Huống đang mải giải tỏa nỗi sợ, hoàn toàn không có thời gian đọc tin nhắn trong nhóm.  

 

*

 

Còn Mẫn Tích Chu, anh ta ngồi xe riêng trở về khách sạn, giữa đường thì đổi ý quay đầu xe không về khách sạn mà đến nhà cô hai của mình.  

 

Bố biết tin anh ta lô mặt trên chương trình giải trí thì nổi cơn tam bành chửi um lên. Không phải vì khinh thường gameshow, mà là vì… Mẫn Tích Chu lộ mặt, một khi chương trình phát sóng thì chắc chắn sẽ có người đào bới thông tin. Moi ra chuyện Mẫn Tích Chu là cậu ấm của tập đoàn nhà họ Mẫn cũng không sao, nhưng vấn đề là có việc nào tên chó điên này làm mà không khiến ông không biết giấu cái mặt mo đi đâu đâu.  

 

Vốn chỉ có một số ít người biết, phát sóng lên thì sắp tới người người nhà nhà đều biết, chủ tịch Mẫn sao có thể không tức cho được! 

 

"Chu Chu à, cháu nói thật với cô hai đi, tại sao cháu phải nhất quyết tham gia chương trình này? Tính làm ngôi sao hả?"

  

Mẫn Tích Chu trợn trắng mắt: "Hừ! Sao với chả trăng, cháu thèm chắc?"

  

Cô hai: "..." Thật sự, nếu đây không phải con cháu trong nhà thì không tẩn cho một trận không chịu được mất.

  

"Cô đừng có can thiệp, cháu chỉ tìm cảm giác kích thích chút thôi." Mẫn Tích Chu đứng dậy. "Cô chuyển lời giúp cháu cho ông già là đừng có xớ rớ gì sất, chương trình này cháu phải quay bằng được. Nếu hỏng việc thì cháu đảm bảo ông ấy sẽ hối hận."

  

"Cháu có không ít thứ… về ông ấy…" Rốt cuộc nể mặt ông bô chút, anh ta lấp lửng một câu rồi kiêu ngạo lượn mất.

  

Sau đó anh ta thấy tin nhắn trong nhóm Sáu Tráng Sĩ Tìm Ma, tin nhắn gần nhất đã là một giờ trước. Mẫn Tích Chu từ từ nheo mắt, định gọi điện cho Tô Trầm Ngư nhưng lục danh bạ một hồi mới phát hiện không có số điện thoại của cô.

  

Chỉ có WeChat.  

 

Vì thế anh ta gọi thẳng video WeChat.

  

Cô tắt đi!

  

Mẫn Tích Chu lập tức sa sầm mặt.

  

Khi Mẫn Tích Chu về đến khách sạn, anh ta thấy tin nhắn trong nhóm, Tô Trầm Ngư cười hì hì nói hẹn mai cùng ăn tiếp.

  

Có thời gian gửi tin nhắn trong nhóm mà lại tắt lời mời video call của mình, không thèm trả lời tin nhắn của mình ư? Mẫn Tích Chu đi ngay đến phòng của Tô Trầm Ngư.

  

"Cậu Mẫn, tìm tôi muộn thế này… không hay lắm đâu." Tô Trầm Ngư mở cửa, nhìn Mẫn Tích Chu với vẻ mặt khó hiểu.

  

Mắt Mẫn Tích Chu như nổi bão: "Tránh ra."

  

"Ò ò, mời cậu Mẫn vào." Tô Trầm Ngư mở cửa rất tự nhiên, để Mẫn Tích Chu vào trong.  

 

...  

 

Vài phút sau, Tô Trầm Ngư thu nắm tay về. Cô nhìn Mẫn Tích Chu nằm trên sàn, thở dài: "Chà, ai bảo không mang theo vệ sĩ mà đơn độc đến tìm bổn cung làm gì cơ chứ."

  

Mẫn Tích Chu nhắm chặt mắt, trông có vẻ hết sức yên bình. 

 

Nhìn xung quanh, ánh mắt Tô Trầm Ngư dừng lại ở chỗ chai rượu chưa mở trên bàn. Cô khui ra rồi hất lên người Mẫn Tích Chu, tạo hiện trường giả anh ta say rượu. 

 

Suy đi tính lại, cô bóp má Mẫn Tích Chu cẩn thận đổ thêm một ít rượu vào cho chân thực hơn.  

 

Trong nhóm chat Sáu Tráng Sĩ Tìm Ma, những người vừa xây dựng tình bạn thịt nướng với Tô Trầm Ngư thấy tin nhắn:  

 

[Cá Nhỏ Nuốt Cá Lớn: Các tiền bối ơi cứu bé, cậu Mẫn say rượu, gõ nhầm cửa phòng em, làm khùng làm điên rồi bất tỉnh trong phòng em luôn nè. Đáng sợ quá, em phải làm gì bây giờ? QAQ]

  

[Cá Nhỏ Nuốt Cá Lớn: [Hình ảnh]]  

 

Trong hình, Mẫn Tích Chu nằm trên sàn. Có lẽ do say đến mức mất nhận thức, anh ta tự nhét đầu mình vào thùng rác.

Loading...