NỮ PHỤ THẢO MAI THẬT SỰ KHÔNG MUỐN NỔI TIẾNG - 29.2

Cập nhật lúc: 2025-03-16 10:33:20
Lượt xem: 80

Ai dè Lưu Huống vừa mới ra khỏi cửa thì lại kêu lên một tiếng kinh hãi, đến lúc Chu Vấn Sâm và Tạ Vân Điềm chạy ra thì hành lang đã không còn bóng dáng anh ta.

 

Bóng đèn dây tóc lắc lư, hành lang dài yên tĩnh lập lòe ánh sáng mờ ảo, Tạ Vân Điềm phát ra một âm thanh hoảng sợ. Hóa ra phía trước có những vệt m.á.u nhỏ giọt, chị ta lập tức lùi lại, đụng phải một người.

 

“Chị Điềm Điềm!” 

 

“!” Nỗi sợ hãi của chị ta bị người phía sau làm cho rụt ngược vào nội tâm. Tiếng thút thít của Tô Trầm Ngư vang lên bên tai: "Nhiều m.á.u quá!!!”

 

“Bên kia có bóng người.” Chu Vấn Sâm nói rồi chạy về hành lang phía trước, bóng lưng anh ta biến mất khỏi tầm mắt nơi góc rẽ.

 

“Tiền bối Chu!” Tạ Vân Điềm không rảnh để ý đến vết m.á.u nữa, vội vã đuổi theo. "Nguy hiểm lắm, không để tiền bối Chu đi một mình được.”

 

Tô Trầm Ngư: “???”

 

“Mọi người đâu hết rồi?” Mẫn Tích Chu hỏi khi bước ra khỏi nhà vệ sinh.

 

Tô Trầm Ngư chỉ về phía trước: “Đi hướng đó.”

 

“Anh Huống mất tăm, tiền bối Chu thấy bóng người nên chạy đuổi theo, chị Điềm Điềm lo cho tiền bối Chu nên cũng chạy theo rồi.”

 

“Đi, chúng ta cũng đuổi theo thôi.” Mẫn Tích Chu không hiểu ra sao nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc anh ta tò mò.

 

Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤

“Đừng!” Tô Trầm Ngư lắc đầu rất mạnh, nói có sách mách có chứng. "Đây là kịch bản kinh điển trong phim kinh dị đó, giờ mà chúng ta đuổi theo thì khả năng cao sẽ bị tách nhau ra, sau đó mới đến phần đáng sợ, chúng ta ở đây đợi họ quay lại đi.”

 

“Cô nói cũng có lý đấy.” Mẫn Tích Chu tiến lại gần cô, khóe miệng cong lên khá gian xảo. "Ở đây chỉ có hai chúng ta, Tô Trầm Ngư…”

 

Chưa nói xong, từ dưới gầm giường có một người chui ra: Phó Thanh Hứa.

 

Mẫn Tích Chu: “?”

 

Phó Thanh Hứa: “…”

 

“Tiền bối Phó!” Tô Trầm Ngư chạy tới, lặp lại những gì cô vừa nói với Mẫn Tích Chu rồi lo lắng hỏi: "Mọi người liệu có sao không ạ?”

 

Phó Thanh Hứa đảo mắt liếc nhìn cả hai người, trầm ngâm một chút và bảo: “Tôi đi xem thử.”

 

“Quá nguy hiểm! Cứ cảm giác như có thứ gì đó đang cố chia tách chúng ta để tấn công từng người một...” Tô Trầm Ngư bồn chồn không yên. "Bóng người tiền bối Chu thấy có thể chính là ma, nó cố tình đấy.”

 

“Em nghĩ chúng ta nên hành động cùng nhau, không thể tách ra nữa.”

 

“Cũng không thể mặc kệ họ được, chúng ta cùng đi nhé.” Phó Thanh Hứa nhìn Mẫn Tích Chu với ánh mắt dò hỏi.

 

Mẫn Tích Chu đồng ý ngay. Trong phòng này chẳng có cái gì để lợi dụng mà dọa người cả, anh ta còn đang muốn tìm cơ hội để dọa Tô Trầm Ngư cho ra trò đây.

 

Vì vậy, Tô Trầm Ngư sợ hãi nhưng vẫn chỉ có thể vừa lo ngại vừa bám sát hai người đàn ông đi đằng trước.

 

“Tiền bối Phó, chữ khắc dưới giường là gì vậy ạ?” Hinh như cô muốn nói chuyện phiếm để giảm bớt sự căng thẳng trong lòng.

 

Phó Thanh Hứa trả lời: “Đó là vài dòng độc thoại nội tâm của Lý Lệ, từ đó có thể rút ra một thông tin quan trọng.”

 

Ngay cả Mẫn Tích Chu cũng liếc mắt sang chú ý.

 

“Trước khi Lý Lệ mất tích, cô ấy có triệu chứng trầm cảm nặng và có xu hướng tự làm hại bản thân, nguyên nhân khả năng cao là do bị bạn bè tẩy chay.” 

 

Mẫn Tích Chu “xì” một tiếng, vẻ mặt mất hứng: “Cốt truyện cũ quá rồi.”

 

Tô Trầm Ngư mắt tron vo: “Tiền bối Phó, ý tiền bối là Lý Lệ từng bị bắt nạt á?”

 

Phó Thanh Hứa gật gật đầu: “Dựa vào những lời tự sự dưới gầm giường thì xác xuất cao là thế, nhưng cũng không thể khẳng định trăm phần trăm, chúng ta cần phải tìm thêm manh mối để xác nhận suy đoán này.”

 

“Vậy có nhắc gì đến chiếc váy đỏ không?”

 

“Không.”

 

Mẫn Tích Chu nhận ra dường như hai người kia đang chắn mình ngoài cuộc hội thoại, nhất là Tô Trầm Ngư. Cô ta dám không hỏi mình câu nào, chỉ chăm chăm mà hỏi Phó Thanh Hứa mãi thôi. Coi mình như không khí đấy phỏng?!

 

Sự âm u trong mắt anh ta dần tràn ra. Lúc này họ đã đi theo hướng Tạ Vân Điềm và Chu Vấn Sâm chạy được một đoạn, đến khu nhà vệ sinh công cộng. Trước khi anh ta kịp nói gì, tiếng "bộp bộp" giống tiếng bóng cao su nảy trên sàn liên tục vọng lại từ xa, càng lúc càng gần.

 

Nháy mắt, da gà da vịt nổi hết cả lên.

 

“... Tiếng bóng nảy trên sàn, cảnh kinh điển trong phim kinh dị!” Cả khuôn mặt Tô Trầm Ngư đã tái xanh.

 

Cảm xúc là thứ dễ dàng lây lan, Mẫn Tích Chu hừ một tiếng: “Cô toàn nghĩ ba cái thứ gì đâu không vậy! Thả lỏng đi, đừng tưởng tượng linh tinh nữa.”

 

Tô Trầm Ngư siết nắm tay: “Nhưng... nhưng tôi không thể không nghĩ mà... biết đâu thứ nảy trên đất không phải bóng cao su, nhỡ là một cái đầu thì sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/nu-phu-thao-mai-that-su-khong-muon-noi-tieng/29-2.html.]

Mẫn Tích Chu: “...” Im miệng giùm!

 

“Cứu mạng!!!” Tiếng bồm bộp biến mất, ngay sau đó tiếng thét chói tai của Tạ Vân Điềm vang lên.

 

Ba người lập tức lao vào nhà vệ sinh.

 

“Chị Điềm Điềm!” 

 

“Chị ở đây.” Âm thanh hoảng hốt của Tiếng Tạ Vân Điềm truyền ra từ trong buồng vệ sinh. "Chị không mở được cửa, không ra được.”

 

Phó Thanh Hứa chuẩn bị đẩy cửa.

 

Tô Trầm Ngư giữ anh lại, lặng lẽ lắc đầu.

 

Phó Thanh Hứa: “?”

 

Tô Trầm Ngư tiến lại gần Mẫn Tích Chu, nhỏ giọng nói: “Cậu Mẫn, anh giúp tôi chút đi, tôi xem xem trong đó có phải chị Điềm Điềm không.”

 

Vách ngăn của buồng vệ sinh có khoảng hở phía trên.

 

Cái Tô Trầm Ngư gọi là ‘giúp’... Mẫn Tích Chu ngồi xổm xuống làm ghế để Tô Trầm Ngư giẫm lên vai, cô sẽ bám vào mép vách ngăn mà ngó vào trong.

 

??? 

 

Nực cười! Đường đường là cậu ấm cơ to như Mẫn Tích Chu đây, sao có thể cho phép một người phụ nữ giẫm lên vai mình?

 

Lát sau, Mẫn Tích Chu ngồi xuống, mặc kệ Tô Trầm Ngư muốn giẫm thế nào thì giẫm.

 

Phó Thanh Hứa: “...?”

 

Mẫn Tích Chu liếc Phó Thanh Hứa một cái rồi lảng mắt đi. 

 

Anh ta đang trầm tư… tại sao mình lại đồng ý làm ghế cho Tô Trầm Ngư đứng ư? Đáp án là chính mình cũng không hiểu sao luôn.

 

Cùng lúc đó, trong buồng vệ sinh, một con ma nữ mặc đồng phục học sinh với khuôn mặt trắng bệch kinh dị đang chờ đợi. Trên người nó đeo máy thay đổi âm thanh do tổ sản xuất chuẩn bị riêng, nó nói gì cũng sẽ biến thành giọng của Tạ Vân Điềm.

 

Ma nữ biết các khách mời đã bị dụ đến đây, nhiệm vụ của nó là dọa họ. Họ càng hoảng loạn thì chất lượng hoàn thành công việc của nó càng tốt.

 

Làm ‘ma’ cũng vui vẻ lắm, nó có thể ngang nhiên dọa người ta một cách không kiêng nể.

 

Kết quả, đột nhiên bên ngoài không còn tiếng động gì dù rõ ràng qua khe dưới cửa buồng nó vẫn thấy bóng chân.

 

Ánh đèn mờ ảo chớp nháy, ma nữ đã dồn hết kỹ năng diễn xuất của mình vào chuyến này, thậm chí đến nó còn tin cơ mà. Nó chắc chắn sẽ dọa họ sợ hết hồn.

 

Cốc~ Cốc~ Cốc~~

 

Nghe thấy tiếng động trên đầu, ma nữ ngẩng đầu lên theo phản xạ…

 

Vừa ngẩng lên, đập vào mắt nó là một khuôn mặt tái nhợt với mái tóc dài đen thẫm rủ xuống, ánh mắt nhìn nó chòng chọc không chớp.

 

“—Á!!!” Ma nữ hét lên thất thanh, vội vã mở cửa lao ra ngoài.

 

Phó Thanh Hứa & Mẫn Tích Chu: “???”

 

“Ủa???” Tô Trầm Ngư nhảy xuống khỏi vai Mẫn Tích Chu. Trước ánh mắt thấy điều kỳ dị của hai người đàn ông, cô vuốt mái tóc xõa tung ra sau tai để lộ khuôn mặt tinh xảo: “Em nhận ra đó không phải chị Điềm Điềm mà là một con ma nên nghĩ rằng nếu nó dọa chúng ta được thì có phải chúng ta cũng có thể dọa lại nó không.”

 

“Không ngờ thành công thật!” 

 

Hai người kia đồng thanh: “... Cô không sợ nữa à?”

 

Tô Trầm Ngư đúng lý hợp tình: “Người khác dọa em thì em sợ chứ em đi dọa người khác thì đương nhiên là không sợ nha.”

 

... Có lý quá, không phản bác nổi.

 

Cả tổ sản xuất chương trình im phăng phắc.

 

Các nhân viên vô thức phóng đại hình ảnh Tô Trầm Ngư thò đầu vào qua nóc vách ngăn buồng vệ sinh…

 

Kỳ thật, …

 

Người có năng khiếu làm ‘ma’ nhất, chính là Tô Trầm Ngư… ha?

 

_______________________

 

Lời tác giả:

 

Hai NPC bị tai nạn lao động: Mãnh liệt! Yêu cầu! Tăng lương!!!

Loading...